Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 112 : Đi dạo chợ đêm
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Lâm Y cảm thấy thực tủi thân, nếu không phải ở Đông Kinh khắp nơi đều có kĩ quán, ngay cả tửu lâu cũng có một đám kĩ nữ hầu rượu, nàng mới
lười hao tâm tổn sức lo lắng. Vừa tủi thân, nàng còn cảm thấy mười phần
mâu thuẫn, đàn ông đi tửu lâu có kĩ nữ hầu hạ là thế tục cho phép, rất
nhiều thời điểm không hề được xem là “phong lưu” hay “thay lòng đổi dạ”.
Nói miệng hứa suông thì dễ dàng lắm, thực tế làm rồi mới biết khó
càng thêm khó, Lâm Y chỉ cần nghĩ tới có một ngày nào đó Trương Trọng Vi cũng ngồi ở lầu tửu lâu, để kĩ nữ xinh đẹp đích thân mớm đồ ăn kề chén
rượu, thỉnh thoảng lại được một ánh mắt phong tình quyến luyến, trong
lòng nàng như tràn cả bể dấm ghen tuông.
Hẳn đây là mâu thuẫn giữa quan niệm của các thời đại, Lâm Y suy nghĩ
lúc lâu, cảm thấy bản thân, ít nhất là hiện tại, không thể vượt qua sự
khác biệt đó.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y im lặng thật
lâu, còn tưởng bản thân giận dỗi có hiệu quả, hoan hỉ vui mừng kéo nàng
đi về phía trước, nói. “Nương tử, ta dẫn em đi dạo chợ đêm Châu Kiều”.
Lâm Y nhìn chàng vui vẻ, không đành lòng làm mất hứng, nghĩ thầm chắc là mình buồn lo vô cớ, đợi đến lúc chàng ta thực sự làm như vậy hẳn
tính sau, chỉ là nếu Đông Kinh cám dỗ nhiều dữ dội như vậy, sau này nên
giám sát chàng chặt chẽ chút, đặc biệt không được để cho Trương Bá Lâm
dạy hư.
Trương Trọng Vi nắm tay nàng đi về phía trước, lập tức ra khỏi cổng
Chu Tước môn, đến cầu Long Tân, thấy bên phía nam cây cầu người đến
người đi náo nhiệt phi phàm. Bọn họ tới trước cầu Long Tân, chậm rãi đi
dạo từ nam xuống bắc, trên đường bán nào là cơm canh, thịt hươu, mứt quả khô, thịt thú rừng, thịt khô, gà, mơ ngâm, thịt thỏ, cá, lươn, bánh
bao, da gà, nội tạng nấu, lòng gà,… Tất cả các dạng thức ăn, Lâm Y chưa
bao giờ gặp qua, thậm chí mới nghe được lần đầu, cảm giác như mới lạc
Lâm Y gật đầu xưng phải, trải chăn đệm, lại xách thùng nước Thanh
Miêu đã chuẩn bị sẵn đổ vào bồn tắm, gọi Trương Trọng Vi đến rửa chân. “Bếp mới đắp xong, chưa thể nấu nước được, chàng ngâm chân bằng nước lạnh tạm đi”.
Thật ra Trương Trọng Vi đã quen tắm rửa bằng nước lạnh, nhưng không thích rửa chân, liền cố ý nhíu mày nói. “Đã vào đầu đông rồi, lạnh lắm, ngâm thêm nước lạnh nữa, lạnh càng thêm lạnh, làm sao ngủ nổi?”.
Lâm Y vừa nghe đã biết là lấy cớ, xách lỗ tai chàng, tha tới trước giường, đẩy ngồi xuống, “nghiến răng nghiến lợi” cười. “Chân quan nhân lạnh, đã có nương tử ủ ấm cho”.
Lời tình ý, Trương Trọng Vi nghe liền vui vẻ, vội tự giác rửa chân,
ân cần giúp Lâm Y rửa, dọn bồn ra chỗ khác, vứt khăn, kéo Lâm Y lăn vào ổ chăn, vừa xả váy nàng vừa nói. “Nương tử, mau tới ủ ấm chân cho ta”.
Lúc ở trên thuyền, tấm ngăn mỏng không cách âm, hai người làm chuyện
khó tránh khỏi bó tay bó chân, hiện giờ ở trong nhà ngói tường gạch chắc chắn, liền không hề cố kị, lăn qua lăn lại một trận đã thèm.
Xong việc, cả hai đều thở hồng hộc, Trương Trọng Vi cười nói. “Nương tử anh minh cực điểm, may mắn thuê thêm gian phòng nữa cho Thanh Miêu
đi nơi khác ở, bằng không có người nằm bên ngoài, làm sao tự tại được”.
Lâm Y gối đầu lên cánh tay chàng, véo nhẹ một cái, cười đáp. “Không hổ danh là quan nhân do ta dạy dỗ, không hề hiểu sai”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi. “Đạo lý rõ ràng như vậy, còn có thể hiểu sai sao?”.
Lâm Y nói. “Chàng còn nhớ lúc ở vụ lâu điếm không, Đại ca nghe
nói chúng ta thuê gian phòng hạ đẳng cho nha hoàn ở, Đại ca cũng thuê
thêm một gian?”.
Trương Trọng Vi nghĩ nghĩ, gật đầu. “Đúng là có việc này, nhưng
chúng ta có nha hoàn, Đại ca cũng có nha hoàn, thuê thêm một gian phòng
cho bọn họ ở, có gì quái lại đâu?”.