Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 113 : Lâm Y mua đồ ăn

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y nói. “Đại ca tưởng chàng định thu Thanh Miêu làm thông phòng, bởi vậy mới thuê thêm gian nữa cho Thanh Miêu có chỗ ngủ”.



Trương Trọng Vi trợn to mắt, suy nghĩ trong chốc lát, nói. “Chẳng lẽ ca ca thuê thêm một gian là để dàn xếp nha hoàn thông phòng, tiện đường ca ca qua đêm?”.



Lâm Y nheo mắt liếc chàng một cái. “Chàng tưởng là Đại ca cũng thành thật như chàng hay sao, ca ca ma mãnh hơn nhiều”.



Trương Trọng Vi đầu tiên là nghiêm mặt. “Sao em lại nói Đại ca như vậy”. Rồi cao hứng trở lại, tìm tay Lâm Y trong chăn, nắm chặt, nói. “Thì ra trong lòng em, ta vẫn rất thành thật, vậy em còn mãi nghi ngờ ta làm chi”.



Lâm Y cười. “Thường thường cảnh tỉnh chàng chút thôi”.



Hai người mặt đối mặt nằm trong ổ chăn,

trán chạm vào nhau, tay nắm, nói nói cười cười, cảm giác không vui vì

chuyện kĩ quán lúc tối đã tan thành mây khói.



Buổi sáng ngày hôm sau, Trương Trọng Vi rời giường rửa mặt chải đầu

xong, thay quần áo ra ngoài, dựa theo lời dặn của Trương Đống hôm trước, đi nha môn báo án.



Lâm Y thầm nghĩ, dù sao ở nhà cũng không có việc gì, cùng Thanh Miêu

đi mua thức ăn, thuận tiện nắm bắt giá cả củi gạo dầu muối. Thanh Miêu

phải đi mua gạo trước, Lâm Y nói. “Một bao gạo to rất nặng, chẳng lẽ muốn khiêng nó đi dạo chợ mua đồ ăn sao, không bằng mua xong hết mọi thứ rồi hãy đi mua gạo”.



Thanh Miêu liên tục gật đầu. “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân nghĩ chu toàn”.



Vì Lâm Y định buổi tối mời cả nhà Lí Thư ăn bữa cơm, liền đi mua thịt trước, đến sạp bán thịt hỏi giá. Người bán thịt thấy Lâm Y ăn mặc trang phục dù không phải cao sang nhưng cũng không có một mụn vá, còn mang

theo nha hoàn, nghĩ rằng là kẻ có tiền, liền đề cử thịt loại ngon nhất

cho nàng. “Phu nhân mua cái này nếm thử, một trăm hai mươi văn một cân”.



Lâm Y giật mình hoảng sợ, nói. “Thực biết cắt cổ người ta, hôm qua ta vừa hỏi giá xong, giá thịt chỉ năm mươi văn”.



Người bán thịt lập tức lộ vẻ khinh miệt, lôi đống đồ bỏ trong góc sạp ra, đổ lên trước mặt Lâm Y, nói. “Cầm đi, năm mươi văn”.



Thì ra năm mươi văn chỉ có thể mua được nội tạng và chút thịt vụn,

Lâm Y lo lắng chủ sạp bắt nạt ma mới, không dám mua ở đó, kéo Thanh Miêu đang thở phì phì đi, đến nơi khác lại hỏi thăm mấy nhà, không ngờ giá

thịt heo ở kinh thành đúng là như thế, rẻ hơn một chút cũng đã trăm văn

một cân, thịt đùi đúng một trăm hai mươi văn.



Lâm Y cảm thán. “Chúng ta coi như có chút của cải, nhưng ngay cả

thịt cũng không ăn nổi, vậy những người càng nghèo hơn, làm sao sống qua ngày?”.



Thanh Miêu than thở. “Còn không bằng ở nông thôn, mặc dù không náo nhiệt bằng trong thành, nhưng muốn ăn heo là ăn heo, muốn ăn gà là ăn gà”.



Lâm Y cười. “Chỉ có nhà chúng ta như vậy mà thôi, em xem hàng xóm lúc trước thử, nhà Lí Tam và nhà Trương Lục, còn không phải quanh năm

không thấy nổi một vụn thịt”.



Thanh Miêu nghe xong, lại vui vẻ trở lại, nói. “Nhị thiếu phu

nhân nói đúng, người không thể làm việc, ở chỗ nào cũng không ăn nổi

thịt, nhưng người có năng lực như chủ tử, ở trong thành vẫn kiếm được

tiền”.



Lâm Y cười vỗ cô một cái, nói. “Em thật là biết nịnh bợ ta”.



Hai người vừa nói vừa đi, mắt thấy đã sắp dạo hết các sạp bán thịt, Thanh Miêu nói. “Mặc dù thịt heo đắt, nhưng chúng ta phải mời khách ăn cơm, tốt xấu vẫn phải mua một khối chứ”.



Lâm Y gật đầu, dừng lại ở sạp kế tiếp, kêu ông chủ cắt thịt đùi, một

cân hai lạng, ở Bắc Tống một cân bằng mười sáu lạng, tổng cộng một trăm

ba mươi lăm văn.


đích thân đến tìm Lí Thư mượn. Lí Thư xuất thân nhà quan lại, mặc dù ở

nông thôn vài năm, nhưng mười ngón tay chưa từng chạm nước, nghe cối và

chày căn bản không biết là cái gì. Thím Chân đứng cạnh giải thích. “Là để giã gạo đó”.



Lí Thư kinh ngạc nói. “Gạo cần phải giã sao?”.



Lâm Y nhìn Lí Thư hết biết sao, thím Chân cười. “Đại thiếu phu nhân làm sao biết mấy thứ này, buổi sáng chúng tôi vừa mua cối chày mới tinh, tôi đi lấy cho Nhị thiếu phu nhân”.



Lâm Y theo thím Chân ra sau nhà lấy, lại theo lễ tiết, quay về cảm tạ Lí Thư mới về phòng bếp nhà mình.



Thanh Miêu nhận cối chày, bắt đầu giã gạo. Lâm Y động tay thái thịt.

Bọn họ cũng không mua nhiều đồ ăn, phút chốc đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Y là người từng nếm trải khổ cực, hiểu được phải phân bố thịt rau như thế nào, nàng phân thịt ra làm hai, một phần nấu chung với đậu phụ khô, một phần nấu chung với cây ngưu bàng, là hai món. Cá nhỏ cũng chia làm hai

phần, một phần cho chút rượu, gừng, tỏi, rắc ít muối lên; một phần nàng

định chiên, nhưng sợ phí dầu, liền cho vào thố thêm nước, bỏ chao mang

từ Mi Châu theo, chưng lên, làm cá chưng chao. Thanh Miêu thấy nàng phân món, nhất thời ngứa nghề, đứng cạnh ồn ào, Lâm Y cười. “Người thích cướp việc mà làm chắc chỉ có mình em”.



Thanh Miêu thè lưỡi, đoạt lấy nồi, trước hầm canh bí, Lâm Y nhíu mày hỏi. “Sao không xào mà ăn?”.



Thanh Miêu đáp. “Tiết kiệm dầu”.



Lâm Y bật cười. “Em càng tiết kiệm hơn ta, nhưng hôm nay đãi khách, tốt xấu vẫn nên dùng ít dầu”.



Thanh Miêu nghe xong, liền quyết định xào nấm và cải trắng còn lại.

Lâm Y thấy đồ ăn đã hoàn tất, kêu Lưu Hà bưng lên, bản thân qua Nhị

phòng mời bọn họ vào bàn.



Thanh Miêu còn muốn khoe nghề, bào vỏ củ cải, xắt cọng, thêm gừng ớt, cô đang bận việc, Lâm Y đã mời khách xong quay về, hỏi. “Em đang làm củ cải muối cay?”.



Thanh Miêu gật đầu. “Thêm một món lên bàn”.



Lâm Y chỉ chỉ chảo, nói. “Em bỏ ít dầu vào tao lên, nhất định ngon hơn ở chợ đêm bán nữa”.



Thanh Miêu là muốn mang ra chợ đêm bán kiếm tiền, do dự nói. “Nhị thiếu phu nhân nói chén củ cải muối cay thực lớn hôm qua chợ đêm chỉ

bán có ba văn, nếu em thêm dầu vào, phí tổn tăng cao, chỉ sợ bán ba văn

lỗ vốn”.



Lúc cô đang nói, Lâm Y đã bỏ thêm vào chảo một lớp dầu mỏng, nói. “Ba văn lỗ vốn thì bán bốn văn, năm văn, ta thấy Đông Kinh tuy người nghèo

nhiều, nhưng kẻ có tiền cũng không ít, chỉ cần em làm ngon, không sợ

không có người mua”.



Thanh Miêu được cổ vũ, liền tiếp nhận chảo, bỏ củ cải vào tao sơ,

thêm ớt, gừng vào, tiếp theo bỏ một chén nước. Lâm Y đứng cạnh nhìn,

nói. “Nếu có nước dùng, hương vị sẽ tốt nữa”.



Thanh Miêu hỏi. “Nước dùng… là cái gì?”.



Lâm Y giải thích. “Lấy xương ống xương đầu xương gà bỏ vào nồi

hầm, vớt váng mỡ, còn lại chính là nước dùng, lúc xào rau bỏ vào sẽ đậm

đà hơn dùng nước trong”.



Thanh Miêu chậc lưỡi. “Tiền vốn nhiều như vậy, không đậm đà mới lạ”.



Lâm Y cười. “Không tồi, còn chưa biến thành thương gia đã biết tính toán phí tổn, ta thấy tương lai em nhất định sẽ phát tài”.



Thanh Miêu bị nàng nói, ngượng ngùng, vội lấy cớ trong bếp khói dầu bám mùi, đẩy nàng ra chỗ khác.