Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 117 : Dương thị phân minh

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y nghe vậy kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy lời Trương Trọng Vi

nói có lý, vội vàng đứng dậy đến phòng người hầu ở, không ngờ trong

phòng trống trơn, lại đến chỗ Dương thị đứng nhìn lén, tâm nàng liền

lạnh phân nửa : Lưu Hà chủ động đi tìm Dương thị, quỳ gối trước mặt bà,

tóc rối tung, quần áo xốc xếch, đang khóc lóc kể lể đủ loại về Trương

Trọng Vi.



Lâm Y có chút thất hồn lạc phách, thẫn thờ về phòng, ngã xuống giường, Trương Trọng Vi sờ tay nàng, lạnh như băng, vội hỏi. “Nương tử, làm sao vậy?”.



Lâm Y bổ nhà vào lòng chàng, khóc nức nở. “Em quả nhiên là đứa ngốc, bị con nha đầu Lưu Hà kia tính kế, chỉ sợ không

bao lâu nữa, mẫu thân sẽ tặng nó cho chàng làm thông phòng”.



Trương Trọng Vi thấy nàng khóc, không biết làm sao, hỏi. “Mẫu thân tin Lưu Hà nói?”.



Lâm Y gật đầu, lau nước mắt nói. “Em còn tưởng Lưu Hà chỉ là diễn trò, để người khác âm thầm hiểu lầm thôi,

không nghĩ tới cô ta vừa ra khỏi cửa đã đến ngay trước mặt mẫu thân cáo

trạng, nào ngờ em ngày phòng đêm phòng, hôm nay lại tự nhấc đá dập chân

mình”.



Trương Trọng Vi vụng về ôm vai nàng, an ủi nói. “Đừng sợ, chúng ta nhất định không nhận, mẫu thân cũng không có cách”.



Lâm Y nói. “Nếu là nha hoàn bình thường thì thôi, nhưng đó là người hầu hạ trưởng

bối, nếu mẫu thân tin chàng và cô ta có chuyện gì, bắt chàng thu cô ta,

chàng có thể không theo?”.



Nàng nghĩ tới Trương Đống biết

việc này xong chắc chắn sẽ hận Trương Trọng Vi, lòng liền hối hận không

thôi, lại bật khóc nức nở. Trương Trọng Vi đã lâu chưa thấy Lâm Y khóc,

nhất thời trận tuyến rối loạn, vắt óc nghĩ hết mọi đối sách ra, nhưng

nói cái nào Lâm Y cũng lắc đầu bảo không ổn, chàng quýnh lên, nói ngang. “Ta tuyệt đối không thừa nhận, một đứa nha hoàn như Lưu Hà, có thể làm gì được chủ nhân?”.



Chàng chỉ là nói vậy, Lâm Y lại thực sự cân nhắc ý này, nghĩ lại tình hình

ban nãy xảy ra ở cửa phòng ngủ bọn họ, ngoại trừ nàng, Trương Trọng Vi

và Lưu Hà, không có người thứ tư nhìn thấy, nói cách khác, Lưu Hà không

có ai làm chứng, nếu bọn họ muốn “chống chế” thì không thể thuận lợi

hơn.



Nghĩ đoạn, Lâm Y nín khóc mỉm cười, nắm tay Trương Trọng Vi, nói. “Vốn không hề xảy ra, cô ta có gì với chàng cũng thế, em đánh cô ta cũng thế, ai thấy được?”.



Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, cũng hiểu ra, cười đáp. “Đúng vậy, vốn không hề xảy ra, tự tìm phiền não rồi”. Nói xong nâng mặt Lâm Y lên nhìn nhìn, nói. “Nhưng em khóc sưng đỏ cả mắt, chi bằng che giấu một phần, miễn cho người ngoài thấy khả nghi”.



Lâm Y khen ngợi chàng cẩn thận, vội vàng mở hộp trang điểm mua lúc thành

thân, chậm một lớp phấn mỏng, lúc này là buổi tối, khu dân cư không thể

so với ngoài đường cái, khắp nơi tối đen, chỉ có ngọn đèn leo lét trên

bàn, có lớp phấn che giấu, nhìn không ra là nàng đã khóc.



Qua một

lúc, Thanh Miêu bán xong củ cải muối cay, nhảy nhót trở về, giao cho Lâm Y năm mươi bảy văn tiền, cao hứng bừng bừng nói. “Nhị thiếu phu nhân, mười chín chén củ cải, đều bán hết sạch!”.



Lâm Y thấy mặt cô hãnh diện ngưỡng cao, hai mắt tỏa sáng, một bộ đang đợi

người khác khen, không khỏi bật cười, nói với Trương Trọng Vi. “Thanh Miêu bản lĩnh ghê chưa, sau này chúng ta toàn bộ dựa vào cô nàng nuôi sống”.



Thanh Miêu ngượng ngùng, nhăn nhó nói. “Em làm gì có năng lực đó, có thể kiếm lại ít đồng cơm canh là đã cảm thấy mỹ mãn rồi”.



Lâm Y tính nhẩm, trừ đi tiền vốn, lãi ròng gần năm mươi văn, nàng sổ ra hai văn, đưa cho Thanh Miêu. “Em vất vả, cầm tiêu đi”.



Thanh Miêu từ chối. “Nhị thiếu phu nhân lấy tiền này đi mua thức ăn, em cũng ăn vậy, sao có thể lấy thêm tiền nữa”.



Lâm Y thấy cô không cầm, liền thu lại, bỏ vào bình đồng, nói. “Cũng được, cất trong này, ngày khác đặt mua của hồi môn cho em”.



Thanh Miêu nhớ tới những lời Lưu Hà kể cho mình, nhịn không được kéo Lâm Y ra đại sảnh, nghi ngờ hỏi. “Nhị thiếu phu nhân lúc nào cũng nói muốn đặt mua của hồi môn cho em, nhưng em là nha hoàn bán đứt vào đây, còn có thể đi đâu?”.



Lâm Y mới trải qua chuyện Lưu Hà, thập phần mẫn cảm, lập tức hỏi ngược lại. “Làm sao em biết cái này, ai nói cho em?”.
chải đầu se mặt cho Lưu Hà, thật ra là nói để làm dịu trường hợp thôi,

chiếu theo ý bà, nha hoàn thông phòng thì vẫn là nha hoàn, không khác,

không cần bày rượu, không cần đổi xưng hô, thậm chí kiểu tóc cũng không

cần đổi, bởi vậy Trương Đống đợi vài ngày, cũng không đợi được ngày chải đầu se mặt, hôm đó ông ta rốt cuộc nhịn không được nữa, tới hỏi Dương

thị. “Thì ra phu nhân chỉ dỗ tôi?”.



Dương thị chỉ vào căn phòng nhỏ hẹp. “Nếu tôi không muốn thì nói ra ngoài làm chi, thật sự là phòng ốc nhỏ hẹp, không có chỗ cho các người viên phòng”.



Trương Đống bước từ phòng ngủ ra phòng khách, lại bước từ phòng khách về phòng ngủ, nơi ở thật là nhỏ chút, cũng không thể nói Dương thị dọn ra chỗ

khác, hoặc ông ta và Lưu Hà ngả ra đất nghỉ ngoài đại sảnh. Ông ta suy

nghĩ, chuyện sinh con không thể chậm trễ, liền đứng bên cửa sổ nhìn qua

song cửa, nói. “Phu nhân, gian phòng kia không phải của chúng ta sao?”.



Dương thị hướng theo tầm mắt ông ta nhìn thoáng cái, nói. “Đó là phòng của người hầu, vợ Trọng Vi thuê cho hai đứa nha hoàn ở”.



Trương Đống thật hiếm thấy, tỏ ra xấu hổ trước mặt Dương thị, nhìn bà không

nói lời nào. Dương thị làm sao không hiểu ý ông ta, hẳn là muốn Thanh

Miêu chuyển ra ngoài, dành gian phòng đó cho Lưu Hà ở một mình, tiện cho ông ta qua đó. Nếu gian phòng đó là Dương thị bỏ tiền thuê, hoặc Thanh

Miêu là nha hoàn của bà thì không có vấn đề, nhưng tình hình này, nếu

muốn Thanh Miêu chuyển ra, phải được Lâm Y đồng ý, làm Dương thị sao có

thể mặt dày mở miệng.



Ranh giới tốt xấu trong điền văn

rất mong manh, vì điền văn phản ánh chân thật cuộc sống của con người,

không ai tốt hoàn toàn, và không ai xấu hoàn toàn. Các bạn đừng vội đánh giá nhân vật này là xấu, nhân vật kia là tốt, cũng đừng ghét người này

mà ưu ái hết cho người kia.



Ví dụ Phương

thị, bà này thì tính xấu đủ điều, tham lam, ghen tị, nhưng bà ta rất yêu thương con cái, luôn nghĩ cho những đứa con của bà ta, không hề trọng

nam khinh nữ, bằng chứng là bà ta thương Trương Bát nương vô cùng. Ví dụ Dương thị, bà này tính tốt rất nhiều, nhưng cũng không thoát được lễ

giáo ở một vài điểm, vẫn phải thỏa hiệp với ông chồng vô tình ép Lưu Hà

tới đường cùng, đôi lúc cũng quên mất bản thân đang dựa vào Lâm Y nên

thường không vui vì những việc nàng làm, hay cách bà ta đối xử với Điền

thị – vợ Tam lang không được tốt.



Ví dụ Lâm

Y, nàng nhân vật chính của chúng ta, vẫn có những điểm không tốt, ngoài

tất cả tính cách tháo vát, khôn khéo và nhanh nhạy. Lâm Y có phần hơi

kiểm soát Trương Trọng Vi quá mức, nếu cứ đi tới cực điểm ít nhiều sẽ

tổn thương tình cảm giữa vợ chồng.



Hay ví dụ các bạn đọc xong chương này sẽ thấy ghét Lưu Hà, nhưng Lưu Hà rất tội

nghiệp, chỉ là cái tội nghiệp đó không có cách nào cứu được, xã hội giết chết con người ta, đẩy con người ta vào chỗ khốn cùng. Lưu Hà phải tìm

cách thoát khỏi, nên lợi dụng Lâm Y. Không ai đúng, mà cũng chẳng ai

sai.



Các bạn đừng comment bảo rằng “Dương

thị này sao thế nhỉ, cứ tưởng tốt lắm”. Nên nhìn mọi việc theo 2 chiều,

điền văn có chiều sâu thứ 3 mà các bạn không thể dùng cách đánh giá của

ngôn tình tình cảm sủng đầm đìa ra áp dụng vào được.



Ngày xưa Q. đọc “Bên nhau trọn đời”, rất thích 2 nhân vật chính. Giờ ngẫm

lại, cảm thấy cả hai người đó không tốt, bọn họ quá ích kỉ, ở một phương diện nào đó, chính bọn họ đã đảo lộn cuộc sống của mình và cuốn theo cả cuộc sống của người khác. Nếu là Q., sẽ không bao giờ cho phép Triệu

Mặc Sênh tiêu tốn 7 năm của Hà Dĩ Thâm, thực tế cũng không có người đàn

ông nào chờ đợi bạn 7 năm đâu, 7 năm đó là sự ích kỉ, là ranh giới sâu

không lường được, vết nứt quá lớn ngay chính giữa cái gương, nếu ở đời

thật, 2 người có về với nhau, thì vết nứt đó cũng khó mà lành lặn, hoặc

rất lâu mới lành nổi.



Mọi thứ, đều có nhiều

cách nhìn nhận. Phải sáng suốt để nhận ra, đủ dũng cảm để chấp nhận thay đổi bản thân, và đặt một “giới hạn” cho chính mình.