Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 118 : Phương thị lên sân khấu

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Trương Đống thấy Dương thị thật lâu không nói, thúc giục hỏi. “Phu nhân, thế nào?”.



Dương thị nổi giận. “Tôi không có mặt mũi nào”.



Trương Đống vừa nghe, thở phì phì đi ra ngoài, Dương thị cũng không níu kéo, để mặc ông ta đi.



Trương Đống đi, cũng không thấy quay về. Cơm chiều Lâm Y phát hiện vắng mặt,

còn tưởng Trương Đống không muốn ăn thức ăn dư mới ra khỏi nhà, kinh sợ

nói với Dương thị. “Mẫu thân, con dâu đi mua ít thức ăn về”.



Dương thị xua tay. “Không liên quan tới con, chúng ta ăn cơm”.



Lâm Y rốt cuộc vẫn lo lắng, ăn cơm xong, chờ Trương Trọng Vi rời đi, nàng

lặng lẽ hỏi Dương thị. Dương thị nghĩ tới yêu cầu của Trương Đống thật

mất thể diện, không chịu nói cho Lâm Y biết, chỉ nói Trương Đống đi gặp

mặt đồng nghiệp, bởi vậy về muộn chút. Lâm Y nghe nói không phải vì thức ăn dư, lúc này mới an tâm, về phòng nghỉ tạm không đề cập tới.



Dương thị ngồi uống cạn hai chén trà, chưa thấy Trương Đống trở về, bà không

muốn đợi nữa, chuẩn bị đi ngủ, nhưng gọi hai tiếng vẫn không thấy Lưu Hà đi vào trải giường chiếu. Bà biết Lưu Hà trong lòng còn giận, liền tự

mình đến phòng hạ đẳng, gọi cô ta đến, hỏi thẳng vào vấn đề. “Ngươi là không muốn làm thông phòng của Đại lão gia?”.



Lưu Hà quỳ xuống, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.



Dương thị hiểu rõ, hỏi. “Ngươi đã không muốn, vì sao không đi nói cho Đại lão gia biết?”.



Lưu Hà hơi ngẩng đầu, trên mặt không có thái độ gì, nói. “Nô tỳ thân phận ti tiện, không làm thông phòng, còn có thể làm gì?”.



Dương thị nhẹ giọng cười, nói. “Thật ra ngươi nguyện ý làm thông phòng của Đại lão gia, chỉ là sợ ta, có phải thế không?”.



Lưu Hà cả kinh, liên tục lắc đầu, trên người lại bắt đầu phát run. Dương thị cúi người, đưa tay vuốt vai cô ta, nói. “Ngươi khổ công theo hầu ta một hồi, đương nhiên có chỗ tốt, bởi vậy cứ yên

tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi uống chén thuốc đó. Chỉ cần ngươi có năng

lực sinh được con, ta sẽ nuôi nó thay ngươi”.



Lưu Hà mở to mắt, không dám tin.



Dương thị thu tay về, tiếp tục nói, giọng cực kì chân thành. “Ta khó khăn mới được cánh tay đắc lực, sao bỏ được đánh mất, ngươi cứ an

tâm, đừng nói thông phòng, sau này ngươi có làm thiếp, ta vẫn đối đãi

với ngươi như trước”.



Bà nói đoạn, ánh mắt đảo qua. “Chỉ

có một việc, sau này chớ có chưa thương lượng với ta mà đã bỏ đến chỗ

Nhị thiếu phu nhân giở mưu kế ra đùa bỡn, khiến ta khó xử”.



Hôm nay trên bàn cơm, lúc bà nói ra chuyện “se mặt chải đầu”, Lưu Hà đã

hiểu được tiểu xảo của mình bị Dương thị nhìn thấu, giờ phút này nghe bà trực tiếp sảng khoái nói ra, lại một trận kinh hồn táng đảm, cả người

lạnh ngắt. Nhưng cô ta nghĩ tới Dương thị chấp nhận, lại không nhịn được hưng phấn, hỏi. “Đại phu nhân, vừa rồi phu nhân nói nô tỳ không phải uống thuốc tránh thai, là thật?”.



Dương thị cười. “Ngươi hầu hạ bên cạnh ta nhiều năm như thế, nói vậy cũng biết không ít thủ

đoạn, chỉ cần không phải ta ép ngươi uống, ngươi vẫn có biện pháp đối

phó, chẳng lẽ còn sợ ta trở mặt?”.



Lưu Hà lại giật thót, biết chính mình sớm bị Dương thị nhìn thấu, dù có làm gì cũng không thoát

khỏi ngũ hành sơn trong lòng bàn tay bà.



Dương thị đưa tay kéo cô ta đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói. “Mau về ngủ đi, dưỡng tốt thân thể, sớm ngày nối dõi tông đường cho Đại lão gia”.



Giờ phút này, Lưu Hà vừa cảm kích vừa sợ hãi Dương thị, nào dám bước đi,

vội vàng đến chuẩn bị giường, chủ động xin trải chăn đệm nằm dưới đất

trực, hầu hạ Dương thị trà nước ban đêm.



Trương Đống có lẽ mau trở lại, Dương thị làm sao cho Lưu Hà ngủ ở đại sảnh, nói chút lời khách

sáo, cố ý không để cô ta trực đêm.



Lưu Hà đành phải lui ra, lòng

tràn đầy suy nghĩ về việc không cần uống thuốc tránh thai, nhưng không

để ý tới, lúc Dương thị xoay người đi chỗ khác, khóe môi vụt lóe một nụ

cười lạnh.



Lưu Hà đi rồi, Dương thị vẫn chưa vội vã nghỉ ngơi, mà

cài then cửa, lục tung tìm ra một tờ giấy chi chít chữ, giở chụp đèn,

châm lửa đốt thành tro, hốt ra ngoài cửa sổ, để gió thổi phiêu tán đi
khiến người khác cười đến rụng răng.



Vợ chồng hai người hòa lại,

bắt đầu nói đến nói đi, Lưu Hà ở sau nhà đã khóc tới sưng mắt. Thanh

Miêu đang ngủ say, bị cô ta đánh thức, tức giận nói. “Lưu Hà tỷ tỷ lại làm sao nữa?”.



Lưu Hà khóc như mưa, nói. “Đại lão gia oan uổng tôi”.



Thanh Miêu đang lúc buồn ngủ, không có hứng thú nghe cô ta nói này, chỉ ra ngoài. “Làm phiền chị ra ngoài khóc đi, cho ta ngủ một chút”.



Lưu Hà thút thít. “Chỉ có mỗi gian phòng này, cô bảo tôi đi đâu khóc?”.



Thanh Miêu không để ý tới cô ta, trở mình qua chỗ khác, lại ngủ.



Lưu Hà có chút sợ Thanh Miêu, không được ở trong phòng, đành ra chỗ bếp ngồi xổm, ôm chân, nức nở tiếp.



Vừa hay đúng lúc Phương thị đi thăm Đông Mạch, ngang qua đó, thấy Lưu Hà khóc thương tâm như vậy, thấy lạ hỏi thím Nhâm. “Đây là làm sao?”.



Thím Nhâm ghé vào tai bà ta nói thầm. “Nghe nói Đại lão gia đã coi Lưu Hà như thông phòng, đại khái vì vậy mà Đại

phu nhân nhìn cô ta không vừa mắt, mắng cô ta, bấy giờ mới khóc lên”.



Phương thị kinh ngạc nói. “Thật sao? Chuyện lớn như vậy, sao bà không nói sớm cho ta biết?”.



Thím Nhâm thấy khó hiểu. “Chỉ là Đại lão gia thu đứa thông phòng thôi, có gì to tát?”.



Phương thị cả giận. “Làm sao không to tát, ông ta thu thông phòng, tất sẽ sinh thêm con, đã có

con ruột, còn muốn con thừa tự làm chi, chờ đó, ta sẽ đòi Trọng Vi về”.



Bà ta là người ít khi lời nói bắt nhịp với việc làm, lời còn chưa dứt,

người đã xồng xộc đi về hướng phòng của Trương Đống. Thím Nhâm gần đây

được tiền của Lí Thư, bị cô giao phó phải coi chừng Phương thị, chớ để

bà ta làm mất mặt, bởi vậy đi ba bước đi thành hai bước chạy, đuổi theo

giữ Phương thị lại. “Nhị phu nhân, việc này không thể gấp gáp”.



Phương thị tránh ra, nói. “Làm sao không gấp, nếu không làm liền, tiền của vợ Trọng Vi sẽ bị cả nhà bọn họ tiêu hết”.



Thím Nhâm vội la lên. “Nhị phu nhân, Đại lão gia đã nửa trăm tuổi, ai biết có sinh con được hay

không, đứa trẻ chưa có, phu nhân làm sao nói Đại phòng?”.



Phương thị nghe vậy, thôi giãy giụa, cân nhắc. “Bà nói có vài phần đạo lý, nếu ta muốn Trọng Vi quay về, còn phải khiến Đại lão gia sinh ra con trai mới được”.



Thím Nhâm lau mồ hôi, trong lòng bật cười, đại bá có sinh con trai được không, vợ của nhị thúc góp lực cái gì chứ.



Phương thị lại nhìn về phía Lưu Hà vài lần, đầu óc nghĩ kế, kéo thím Nhâm đến góc không người, dặn dò. “Bà tức khắc ra phố, hỏi lang trung xem, có thuốc nào uống vào liền sinh được con trai không”.



Thím Nhâm cười khúc khích. “Nhị phu nhân, bọn họ còn chưa viên phòng đâu, ăn tiên đan cũng vô dụng”.



Phương thị cảm thấy thất vọng, hỏi. “Vì sao thu lại không dùng, là đạo lí gì?”.



Thím Nhâm chỉ phòng ở sau lưng Lưu Hà, nói. “Bọn họ chỉ có một gian phòng cho người hầu ở, làm sao viên phòng, chẳng lẽ kêu Đại phu nhân dời ra lấy chỗ”.



Phương thị cười nói. “Chuyện có đáng gì, ta cho cô ta mượn một gian”.



Thím Nhâm nhịn không được, hỏi. “Nhị phu nhân, chúng ta có phòng trống?”.



Phương thị nhìn bà ta, nói. “Hiện nay bà và thím Dương cùng ở một gian?”.



Thím Nhâm gật đầu, trong bụng có cảm giác không tốt, quả nhiên Phương thị nói. “Các người sang đại sảnh bên ta ngả ra đất nghỉ, chừa phòng đó ra cho Lưu Hà ở”.



Thím Nhâm rất muốn tát cho mình hai cái, tại sao lại lắm miệng kể cho Phương thị nghe Trương Đống thu phòng Lưu Hà. Phương thị nhìn không thấy vẻ ảo não trên khuôn mặt bà ta, liên tục thúc giục bà ta về phòng dọn. Hiện

giờ trời lạnh, ngày ngày ngủ trên mặt đất, ai mà chịu nổi, bởi vậy thím

Nhâm cực không muốn, định báo cho Lí Thư hay trước, vì thế ra kế hoãn

binh, nói. “Tôi cùng Nhị phu nhân đi nhìn Đông Mạch cái đã, sau đó lại đi dời nhà”.



Nhưng Phương thị có hứng thú với Lưu Hà hơn Đông Mạch, xua tay nói. “Ta chẳng qua là muốn đi xem thử mặt Đông Mạch có thực sự để lại sẹo hay không thôi, có gì ghê gớm, ngày mai đi coi cũng được”.



Thím Nhâm hết cách, đành đi về, dưới ánh mắt giám sát của Phương thị, cùng

thím Dương dời rương thùng chăn đệm đến phòng Phương thị, bọn họ ít đồ

đạc, rất nhanh đã dọn xong, Phương thị chờ không được, lúc này kêu thím

Nhâm đến nói cho Lưu Hà.