Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 121 : Màn dạo đầu

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Thanh Miêu kinh ngạc hơn cả Lưu Hà. “Lúc trước chẳng phải chị cũng nói thế, mà vẫn khóc hô đủ kiểu không muốn làm thông phòng cho Đại lão gia, không phải ư?”.



Lưu Hà đương nhiên không nói thật, đổ hết sự tình lên Dương thị, bảo rằng đã được Đại phu nhân khai đạo, nghĩ thông suốt.



Thanh Miêu nửa tin nửa ngờ, nhưng sự tình này người trong cuộc không nói, cô

cũng đoán không ra, chỉ có thể dừng tay, để Lưu Hà lại một mình xào rau, bản thân quay lại phòng Dương thị.



Lâm Y thấy cô không bưng thức ăn đến, mắt nhìn có ý hỏi, dù Thanh Miêu coi

thường hành vi của Lưu Hà, rốt cuộc vẫn thiện tâm, nói. “Lưu Hà tỷ tỷ bảo rằng chị ấy biết khẩu vị của lão gia, muốn tự tay làm một món”.



Trương Đống nghe xong câu này, thần sắc tỏ ra vừa lòng, kiên nhẫn chờ Lưu Hà

bưng thức ăn đến. Lâm Y trộm nhìn sắc mặt Dương thị, vẫn như thường,

nhưng bàn tay niết đũa rõ ràng mạnh hơn mấy phần.



Không bao lâu

sau, Lưu Hà trở về, cô ta cũng tính toán đủ, xào tận hai đĩa, một đĩa

cho Trương Đống, một đĩa cho Dương thị, nhẹ giọng lấy lòng. “Đại phu nhân, hôm kia phu nhân nói muốn ăn cải trắng chua ngọt, nô tỳ làm một đĩa, phu nhân nếm thử hương vị”.



Dương thị không động đũa, ngược lại đặt chén xuống, thản nhiên nói. “Ta ăn no”.



Lưu Hà sững sờ tại chỗ, không biết làm sao. Trương Đống vẫn để ý thái độ của Dương thị, mắng Lưu Hà. “Nếu Đại phu nhân muốn ăn, sao sớm không bưng lên?”.



Lưu Hà bị oan ức, cũng không dám biện bạch, yên lặng lùi ra một bên.



Bữa cơm trưa, thê thiếp ám đấu, chính thê toàn thắng, thông phòng bị thua – Lâm Y đưa ra kết luận, cũng đặt chén đũa xuống, nói với Dương thị. “Mẫu thân, con dâu cũng no rồi, bây giờ chúng ta ra phố luôn, hay để chút lại đi?”.



Dương thị cảm thấy cô con dâu thật là vừa tri kỉ vừa thú vị, mỉm cười đáp. “Sau khi ăn xong đi bộ tiêu thực cũng tốt, con về phòng chuẩn bị, chúng ta đi”.


Dương thị nhẹ nhàng lắc đầu. “Ta không đói bụng, con tự mua ăn đi”.



Lâm Y tiến lên, hỏi giá, mua hai cái, vừa đi vừa ăn, nhưng mới cắn hai

miếng đã nói hương vị không ngon. Nàng định lấy này làm cớ, đưa bánh bao cho Lưu Hà, không nghĩ tới Trương Trọng Vi cũng ở phía sau, vừa thấy

nàng đưa bánh bao qua, lập tức hiểu sai ý, tưởng nương tử đưa cho mình

ăn, vội vàng nhận lấy cắn một miếng to, vừa phù phù than nóng, vừa nói.

“Hương vị không tồi đâu, nương tử ăn thêm miếng đi”.



Lâm Y tức

giận đến trừng mắt, lại khó mà nói được gì, quay ngoắt qua không để ý

tới chàng. Hẳn là do Trương Trọng Vi nhận lấy bánh bao, Dương thị không

phát hiện khả nghi, ngược lại thật tin là Lâm Y chưa no, chỉ vào một

gian bán bánh thịt. “Con dâu không thích bánh bao thì mua bánh thịt kia mà ăn, bánh thịt nhà ấy chúng ta đã ăn rồi, hương vị rất tốt”.



Lâm Y nghe theo đi mua một cái, nhưng lại lấy cớ cũ dễ dàng sinh nghi, nàng không dám ngại hương vị dở, đành phải im lặng cắn miếng nhỏ ăn.



Trên đường gió lớn, Trương Trọng Vi sợ Dương thị và Lâm Y quá lạnh, liền hỏi. “Con đi gọi hai cỗ kiệu đến?”.



Hứng gió lạnh đi đường xác thực không phải chuyện dễ, Dương thị liền nhìn

Lâm Y. Lâm Y thấy Dương thị không phản đối, sẽ biết bà muốn ngồi kiệu,

mới nói. “Quan nhân cùng mẫu thân đứng chờ đi, em và Lưu Hà đi gọi kiệu”.



Nàng biết Trương Trọng Vi sẽ không để nàng đi, bởi vậy chưa đợi chàng ngăn

đón, đã giành đi trước, Lưu Hà thấy thế, nhìn lướt qua Dương thị, gặp bà không dị nghị, vội vàng đuổi theo.



Lâm Y đi xa chút, lại cố ý rẽ qua góc đường, né tránh tầm mắt Dương thị, đưa hai phần ba cái bánh thịt còn dư cho Lưu Hà, nói. “Bị ta cắn mấy miếng, nếu không chê thì ăn, ghét bỏ thì vứt”.