Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 122 : Lâm Y nổi giận
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Lưu Hà đã sớm đói bụng lắm, liên tục lắc đầu, cũng không khách sáo
chút nào, tiếp nhận liền ăn. Cắn hai ba miếng, mới tạ ơn Lâm Y. “Nếu không có bánh thịt của Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ sợ là sẽ đói nguyên buổi trưa”.
Đây không phải câu trả lời mà Lâm Y muốn, nàng lẳng lặng nhìn mặt đường,
không lên tiếng. Chờ đợi thật lâu, phía sau vẫn không có động tĩnh, qua
một lúc, Lưu Hà kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, bên kia có mấy cỗ kiệu đang đợi, nô tỳ đi hỏi giá một chút”.
Lâm Y rốt cuộc không đợi được một câu giải thích, thậm chí một tiếng xin
lỗi cũng không, nhìn bóng dáng Lưu Hà, gió kinh bắc thổi từng trận rào
rạt, trái tim nàng hoàn toàn nguội lạnh.
Lưu Hà hồn nhiên không hề cảm giác thấy có gì không đúng, gọi ba cỗ kiệu,
mời Lâm Y lên kiệu, lại đến tiếp Dương thị và Trương Trọng Vi, lên
đường. Chiếu theo ý Dương thị, ba người đến phố cổng đông chùa Tương
Quốc trước, các cửa hàng ở nơi này bán đều là khăn vấn đầu, đai lưng,
cặp sách, mũ mão.
Xuống kiệu, Lâm Y trả tiền, đến đỡ Dương thị, Dương thị cũng không vội tiến vào cửa hàng, mà chỉ sang phía nam. “Phía nam có sáu kĩ quán; phía bắc nhiều cửa hàng nước, quán ăn, nhưng kĩ
quán cũng nhiều, bởi vậy chúng ta chỉ dạo phía nam thôi, chớ đi xa”.
Dương thị cũng đề phòng cả cái này, Lâm Y kinh ngạc nhìn bà. Dương thị thấy
vẻ mặt nàng, giải thích một phen, Lâm Y mới hiểu được, thì ra Bắc Tống
nghiêm cấm quan viên cặp kè kĩ nữ, một khi bị tố, nhẹ thì giáng chức,
nặng thì từ quan. Quy định này cực kì hợp ý Lâm Y, nàng vui mừng nói. “Thì ra chức vị còn có ưu đãi này”.
Dương thị cười khẽ. “Con cũng đừng hy vọng quá lớn, loại sự tình này là cấm cũng như không, cái
gọi là quan lại bao che cho nhau, ai cũng thích cặp thì lấy ai tố cáo?
Chỉ có vận khí không tốt, xui xẻo gặp phải kẻ địch mới bị trúng đòn”.
Lâm Y có chút thất vọng, nhưng vẫn nói. “Có vẫn tốt hơn không có”.
Dương thị gật đầu. “Có quy củ này, cuối cùng vẫn là một ranh giới ràng buộc, trong nhà lại quản nghiêm một chút, không xảy ra sự gì lớn”.
Lâm Y vô cùng cảm kích Dương thị dạy nàng cách ngự phu*, liền muốn tăng thêm thể diện cho bà về nhà mẹ đẻ lần này, chọn một nhà
may có chiêu bài lớn nhất, kéo bà đi vào xem. Dương thị lại nói. “Cha ta sớm mất, trong nhà chỉ còn mẹ kế và em trai, chúng ta mua chút son phấn, lại mua thêm mũ trùm là được”.
Thanh Miêu nhìn ra Lâm Y khó xử, chủ động đi ra ngoài, nói. “Em đi dập đầu nhận sai với Đại lão gia”.
Lâm Y đoán Trương Đống ngại không dám đòi nha hoàn của con dâu, liền đi
theo, lo lắng bản thân không hiểu cái gọi là quy củ ở Bắc Tống, kéo theo Trương Trọng Vi, hy vọng lúc mình xúc động quá mức, chàng sẽ nhắc nhở
phần nào.
Lúc ba người sang cách vách, Dương thị đã băng bó xong
cho Trương Đống, Lưu Hà đứng cạnh bên nước mắt lưng tròng, thấy Thanh
Miêu tiến vào, lập tức chạy đến, tát cô một cái, mắng. “Nhà ngươi to gan lắm, dám làm Đại lão gia bị thương”.
Lâm Y tiến vào cửa, liên tục dặn mình phải bình tĩnh, khó khăn lắm mới bình phục tâm tình, nhìn thấy cái tát này lại bắt đầu nổi trận lôi đình.
Nàng đang muốn nổi điên, tay lại bị Trương Trọng Vi nắm, giật mình tỉnh
ra, cái tát của Lưu Hà nếu có thể làm Trương Đống bớt giận, thật ra lại
tốt. Lâm Y nhìn Trương Đống, quả nhiên mặt ông ta tỏ ra vừa lòng, nàng
thở ra một hơi, cũng nhịn không được thầm thì mắng vài câu.
Lưu Hà đương nhiên cũng để ý tới thái độ của Trương Đống, tay giơ lên định tát thêm cái nữa, nhưng bị Dương thị quát bảo ngừng lại, Lâm Y nhìn Trương
Đống, lại nhìn nhìn Lưu Hà, đoán rằng cái tát của Lưu Hà không phải chỉ
riêng để lấy lòng Trương Đống, mà còn vì lo lắng Thanh Miêu cũng thành
thông phòng của ông ta, tranh thủ tình cảm với mình. Cái tát ngầm có ý
cảnh cáo, xuống tay rất nặng, nửa bên mặt của Thanh Miêu sưng đỏ lên, cô cố nén nước mắt, đến quỳ trước mặt Trương Đống, dập đầu. “Nô tỳ vô lễ, làm Đại lão gia bị thương, xin Đại lão gia thứ tội”.
Trương Đống nhất thời không lên tiếng, hẳn là đang châm chước từ ngữ, Lâm Y âm thầm cười lạnh, cũng tiến lên, quỳ xuống, nói. “Tất cả đều do con dâu không đúng, ngày thường luôn dặn dò nó phải giữ mình
trong sạch, chớ có suy nghĩ trèo lên giường chủ nhân, lúc này mới gây ra sai phạm lớn như hôm nay”.
Dương thị chưa đợi Trương Đống mở miệng, trước kéo Lâm Y đứng lên. “Con dâu dạy đúng, có gì mà sai”.
Trương Đống cực muốn phản bác, nhưng nha hoàn hầu hạ con dâu, xác định là
thuộc về Trương Trọng Vi, bởi vậy hành động của ông ta hôm nay rất không ổn, đã không đạt được, tổng phải giữ lại chút thể diện. Nhưng ông ta
vẫn chưa nói tha thứ, mà ôm một tia hy vọng, Dương thị mãi khen Lâm Y
hiếu thảo, con dâu mà hiếu thảo, phải chủ động dâng Thanh Miêu lên, cho
ông ta vừa bảo toàn được mặt mũi, vừa có được lợi thế.