Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 125 : Trọng Vi kiếm tiền

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Trương Đống không vui, nói. “Một chút điểm tâm có thể tiêu tốn bao nhiêu tiền, nói con dâu trước bỏ ra, ngày sau trả lại”.



Lâm Y nhanh chóng tiếp lời. “Của hồi môn của con dâu chỉ còn lại có ba mươi văn, hôm qua toàn bộ đưa cho Lưu Hà mượn đi mất”.



Dương thị hỏi Lưu Hà. “Ngươi vay tiền của Nhị thiếu phu nhân làm chi?”.



Lưu Hà liếc qua Trương Đống, nói. “Đại lão gia thiếu tiền nợ bốn mươi văn, nô tỳ chỉ có mười văn, bởi vậy mượn của Nhị thiếu phu nhân ba mươi văn”.



Dương thị nói với Trương Đống. “Tiền của con dâu đã trả nợ cho ông rồi, ông còn nói gì nữa?”.



Trương Đống mới không tin Lâm Y hết tiền, nhưng ông ta không có cách nào giở

sổ sách của con dâu, đành nhìn về phía Trương Trọng Vi, ý bảo chàng tạo

áp lực với Lâm Y, đáng tiếc Trương Trọng Vi đã sớm bị Lâm Y thu phục,

làm sao chịu để ý tới ông ta, bưng chén lo lùa cơm, giả bộ không phát

hiện.



Trương Đống nóng giận, ném đũa, đứng giận bước đi. Dương thị dặn dò sau lưng ông ta. “Chớ đi uống rượu, không ai trả tiền dùm ông đâu”.



Trương Đống mắt điếc tai ngơ, lập tức đi hướng tửu quán đối diện, Dương thị tức đến không nhẹ, mắng Lưu Hà. “Còn không mau đuổi theo, nếu Đại lão gia lại thiếu nợ, liền bán ngươi lấy tiền trả”.



Lưu Hà nhân cơ hội này đứng lên, vội vàng vâng dạ, chạy theo. Lâm Y thờ ơ

lạnh nhạt nhìn Lưu Hà và Trương Đống õng ẹo túm tụm lại một đoàn, lại

nhìn Dương thị vẻ mặt thương cảm, không khỏi âm thầm thở dài, tội nghiệp thay cho bà.



Dương thị trong lòng chán nản, nói đã ăn no, đi vào phòng trong. Lâm Y theo an ủi vài câu, Dương thị vỗ tay nàng, nói. “Ta không sao, không thể nuông chiều ông ấy được”.



Hốc mắt Lâm Y nóng lên, sợ rơi lệ càng khiến Dương thị thương tâm, vội vàng lui ra. Trương Trọng Vi còn tại cửa nhìn nhìn, thấy Lâm Y đi ra, nói. “Lưu Hà không giữ được phụ thân, ông lại đi uống rượu rồi, ta đi gọi về?”.



Lâm Y kéo chàng bước đi. “Nào có đạo lý tiểu bối lo chuyện của trưởng bối”.



Lời này có lí, Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, không để ý tới Trương Đống nữa, cùng nàng về nhà. Ngồi không chẳng có gì thú vị, Lâm Y lại lôi bàn cờ ra, cùng Trương Trọng Vi chơi cờ năm quân, Trương Trọng Vi lại nói. “Nương tử, ta ra phố dạo chút, giữa trưa rồi về”.



Lâm Y vui mừng. “Chàng muốn đi dạo phố? Em đi theo nữa”.



Trương Trọng Vi lại đáp. “Ta có việc quan trọng, lần tới sẽ dẫn em theo”.


Thanh Miêu tuyệt không để, hai tay đẩy ngực cô ta, lớn tiếng mắng. “Cô chỉ là cái nha hoàn thông phòng cho Đại lão gia, dám xông vào nhà Nhị thiếu gia không?”.



Cách vách có đầu ai thò ra, là Xuân Ny nha hoàn nhà hàng xóm, nhìn chốc lát, quay về phòng bẩm. “Phu nhân, không có gì hết, là nha hoàn bên kia làm bậy”.



Mặt Lưu Hà lập tức nghẹn đỏ bừng, muốn biện minh với Xuân Ny, bên kia đã đóng cửa, chỉ biết hét Thanh Miêu. “Nhà ngươi nói xấu ta”.



Thanh Miêu làm mặt ngáo ộp trả lại, nói. “Cứ nói xấu cô đó, thế nào?”.



Lưu Hà chớp chớp mắt, rơi lệ, khóc quay về phòng Dương thị, nói. “Nô tỳ vâng theo Đại phu nhân dặn dò, đến hỏi Nhị thiếu phu nhân cơm trưa,

không ngờ lại bị Thanh Miêu nói thành xông vào phòng Nhị thiếu gia”.



Dương thị phát giận qua Trương Đống. “Đều tại ông đắc tội với con dâu”. Nói xong lại mắng Lưu Hà. “Đã có việc cầu người ta, phải hòa nhã một chút, ngươi xông vào làm chi?”.



Trương Đống trùm mền nằm trên giường, trên người vẫn lạnh như băng, phản bác. “Tôi thấy đều là bà nuông chiều ra tính tình đó, bà nhìn vợ Bá Lâm xem, cũng lấy tiền hồi môn dưỡng gia, có dám nói nửa chữ không đâu?”.



Dương thị cả giận. “Ông hâm mộ thì qua Nhị phòng mà sống”.



Trương Đống cả người khó chịu, lầm bầm. “Vợ Trọng Vi không cho cơm ăn, chắc phải đến quấy rầy Nhị đệ”.



Dương thị quay mặt sang chỗ khác, nói. “Tôi không có mặt mũi đó để mất, tình nguyện bị đói còn hơn”.



Trương Đống ngồi xuống mặc quần áo, nói. “Chẳng qua bây giờ nhà chúng ta nghèo, đến nhà huynh đệ ăn bữa cơm thôi, có gì mà mất mặt?”.



Lời này không giả, cùng họ là người một nhà, huống chi vẫn là anh em ruột,

đừng nói ăn cơm, ở ké vài ngày cũng không có gì đáng nói. Dương thị nghĩ thông suốt, đến hầu hạ Trương Đống mặc quần áo, nói. “Chỉ lần này

thôi, ăn quá chỉ sợ phải nhìn sắc mặt thím, sáng sớm mai, ông dẫn Nhị

lang đến Thẩm quan Đông viện nhìn một cái, mặc kệ là công việc gì, trước lĩnh rồi nói sau”.



Trương Đống lạnh nhạt. “Tôi vừa bị bà tạt một thân nước lạnh, chỉ sợ đảo mắt đã ốm liệt giường, làm gì có khí lực đi Đông viện”.



Dương thị hơi áy náy, nhẹ giọng nói. “Uống hai li rượu thì không sao, nhưng ai bảo chúng ta hiện giờ không có tiền”.



Rốt cuộc là vợ chồng lâu năm, không thể tùy ý như thông phòng, Trương Đống

thấy phu nhân có ý hối hận, cũng không sưng mặt nữa, an ủi bà. “Đừng kích động làm chi, chuyện công sự, tôi đã sớm tính toán xong hết, chỉ chờ phu nhân Mã tri viện hồi kinh”.