Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 126 : Cả nhà đi ăn ké
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Dương thị không hiểu dây mơ rễ má gì, ngạc nhiên nói. “Ông lĩnh được chức quan có liên quan gì đến phu nhân Mã tri viện?”.
Trương Đống cười ha ha vuốt vuốt râu, đắc ý nói. “Tôi đều có diệu kế”. Nói xong phát hiện ánh mắt Dương thị không đúng, vội nói. “Tôi chỉ giao tiếp với Mã tri viện thôi, phu nhân chớ hiểu lầm”.
Dương thị cười. “Chưa chắc người ta đã xem trọng ông”.
Trương Đống thấy vẻ mặt bà dịu đi, cười ha hả, dẫn đầu hướng ra ngoài, Dương
thị đi theo, vừa đi vừa sai bảo Lưu Hà đi báo cho Trương Trọng Vi và Lâm Y qua Nhị phòng ăn cơm. Lâm Y sớm đoán được như thế, đã cùng Trương
Trọng Vi và Thanh Miêu chờ, Lưu Hà vừa lên tiếng ngoài cửa liền đi ra,
đồng loạt sang Nhị phòng, bỏ Lưu Hà ở lại phía sau.
Vợ chồng Lâm Y vào phòng Phương thị, Trương Đống và Dương thị đã ngồi vào
bàn, Trương Lương vô cùng nhiệt tình, tự mình châm rượu cho Trương Đống, Trương Bá Lâm cũng không hề tỏ ra buồn bực, Phương thị thấy Trương
Trọng Vi đến, cực kì vui mừng, đứng dậy kéo chàng ngồi xuống cạnh mình,
hỏi han ân cần, liên tục gắp đồ ăn cho chàng.
Lâm Y âm thầm kinh
ngạc, xem ra ở Đại Tống, đến nhà thân thích ăn ké thực là bình thường,
cũng do nàng lo lắng quá nhiều, chẳng qua không biết đến ăn ké tận mấy
ngày thì bọn họ có còn vui vẻ hay không.
Món ăn trên bàn không
phải đặc biệt phong phú, một thố cơm trắng, một chén thịt luộc, một tô
củ cải hầm, một đĩa cải trắng xào không. Có thêm bốn người nhà Trương
Đống, đồ ăn này rõ ràng không đủ, Phương thị đau lòng con trai, vội nói
Lí Thư. “Bọn họ khó khăn mới đến ăn bữa cơm, mau mau thêm thức ăn lên đi”.
Lí Thư cũng không hề keo kiệt, sai thím Chân xuống bếp dặn xem còn đồ ăn
gì không, nấu thêm bốn năm món lên. Phương thị vừa liếc mắt, thấy Lưu
Hà, tâm tư động đậy, nói. “Lưu Hà bây giờ thân phận khác rồi, chớ để đói bụng, xuống bếp ăn đi”.
Dương thị không lên tiếng, Lưu Hà nào dám đi, liên tục nói mình không đói
bụng, lùi về phía sau. Phương thị hảo tâm không được cảm kích, có chút
bực, vừa quay đầu nhìn thấy Thanh Miêu, giọng nói liền thêm mấy phần tức tối. “Lưu Hà đều đã thu phòng rồi, vợ Trọng Vi không biết khi nào chải đầu se mặt cho Thanh Miêu?”.
tay hòm như cũ, cả nhà Đại phòng không có điểm tâm sáng ăn, tiền lệ hôm
qua, hôm nay Trương Đống không oán giận Lâm Y nữa, mang cả nhà già trẻ
thẳng đến phòng Phương thị. Người nhà Nhị phòng đang uống cháo, thấy đám người Đại phòng đi vào, hoảng sợ. Trương Lương rất có ý thức trách
nhiệm gia tộc, không nói hai lời, bảo Lí Thư thêm chén đũa, Phương thị
không vui, chỉ kéo Trương Trọng Vi ngồi xuống, nói với những người còn
lại. “Nhà chúng tôi cũng nghèo, làm sao chịu được các người ngày nào cũng đến ăn”.
Phương thị lên tiếng, Lí Thư liền ngồi bất động, Trương Lương bất mãn nói. “Nhà ai chẳng có lúc khó xử, lúc ở nông thôn, chính là hàng xóm gặp khốn
cảnh cũng phải giúp đỡ một phen, huống chi là thân huynh đệ”.
Phương thị căn bản không để ý tới ông ta, sai sử thím Dương. “Múc chén cháo cho Nhị thiếu gia”.
Trương Đống và Dương thị ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, thập phần xấu hổ, Trương Lương nhận định Phương thị là đang vứt hết mặt mũi của
ông ta, ném đũa xuống bàn, cả giận mắng. “Là ai đương gia?”.
Lí Thư thấy cha chồng phát giận liền thỏa hiệp, đang định quay đầu nói thím Chân, Phương thị quát. “Lớn bụng như vậy còn xoay tới xoay lui cái gì, mau ăn cho xong rồi về phòng dưỡng thai”.
Lí Thư mừng quá có Phương thị chống đỡ dùm, vội chống eo đứng dậy, nói. “Con dâu thân mình không khỏe, về phòng trước”.
Phương thị sảng khoái gật đầu, thím Chân liền bỏ chén cháo của Lí Thư lên khay riêng, cùng một đoàn nha hoàn bà tử vây quanh Lí Thư rời đi.
Dương thị chưa bao giờ bị đối xử như vậy, nhục nhã đỏ bừng mặt, xoay người bước đi. Trương Lương gọi bà lại. “Đại tẩu, là em trị gia bất lực, đứng đây chịu tội với Đại tẩu”. Nói xong khuỵu người chắp tay.
Dương thị không đi được, đành phải dừng lại, Trương Lương tự mình mang ghế đến, nói. “Đại tẩu yên tâm, chỉ cần em có một miếng ăn, liền không để mọi người chịu đói”.
Trương Đống và Dương thị nghe xong câu này, thật sự có vài phần cảm động, tạm
quên đi sự khó chịu ban nãy, dẫn Lâm Y cùng ngồi xuống ghế.
Trương Lương phân phó thím Dương. “Lấy chén đũa sạch đến đây, múc cháo cho Đại lão gia, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân”.
Thím Dương không dám đi, chỉ nhìn Phương thị, chẳng biết Phương thị nghĩ thông cái gì, hào phóng nói. “Bà và thím Nhâm cùng đi đi, lấy hết đến”.
Phương thị chuyển biến nhanh như vậy, Lâm Y trong lòng biết ngay có gì kì quặc, nhưng nàng vẫn một mực giữ thái độ