Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 130 : Thái thú rút đơn kiện
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Lí Thư có bầu, Trương Bá Lâm không muốn vợ mình hao tổn tinh thần, an ủi nói. “Nàng vừa hiếu thuận, lại hiền lành, còn nối dõi tông đường cho nhà họ Trương chúng ta, ta làm sao nỡ ruồng bỏ nàng, thật sự là lo lắng cho huynh đệ
mới nghĩ hạ sách này”.
Lời ấm lòng người, Lí Thư ngừng khóc, khóe miệng nhoẻn lên, nói. “Hai người thật là huynh đệ tình thâm”.
Trương Bá Lâm kéo cô đi, nói. “Trọng Vi nếu sống không tốt, ta làm Đại ca, làm sao có thể an tâm đi nhậm
chức. Nàng là Đại tẩu, cũng nên nghĩ cho nó một chút”.
Nếu Trương Bá Lâm buộc Lí Thư, có lẽ cô sẽ dỗi, không thèm để ý tới, nhưng
đả động chân tình như thế này, cô không thể cự tuyệt, lúc này trải giấy
đặt bút, viết thư cho Lí phu nhân, nói bà khuyên Lí Giản Phu buông tha
cho Trương Trọng Vi. Lí Thư oán trách, Trương Bá Lâm chắp tay nói. “Đợi sự thành rồi, ta lại nhận lỗi với nhạc mẫu”.
Lí Thư không lay chuyển được quan nhân, đành phải viết dối một phen, rỏ lên giấy mấy giọt nước trà, mới sai gia đinh đi đưa.
Lí phu nhân nhận được thư, đầu tiên là lưu ý trên giấy nhiều chấm loang
lổ, nghĩ rằng Lí Thư vừa rơi lệ vừa viết, bà hoảng lên, bức bách Lí Giản Phu nhanh viết hồi âm, nói. “Thư nhi có bầu, làm sao chịu nổi tra tấn như thế, lão gia nhanh rút đơn kiện đi”.
Lí Giản Phu sớm nhận được thư Trương Bá Lâm gửi, nghĩ chàng rể chỉ hù mình mà thôi, căn bản không thèm để ý tới, lúc này nghe Lí phu nhân kể lại
trong thư Lí Thư viết, cả kinh nói. “Trương Bá Lâm thật to gan, nó dám bỏ con gái ta?”.
Lí phu nhân biết chỗ yếu của Lí Giản Phu, không hề đề cập Lí Thư chịu khổ sở, chỉ nói. “Thư nhi là trưởng nữ của chúng ta, nếu bị chồng ruồng rẫy về nhà, xem mặt ông còn giấu được chỗ nào?”.
Lí Giản Phu vừa tức vừa vội, mắng to. “Rể rốt cuộc không bằng con trai ruột, đối đãi thế nào nó cũng không thân,
ta vừa mưu được chức quan tốt cho nó, nó vẫn không biết thỏa mãn”.
Lí phu nhân thúc giục ông ta viết thư, nhét bút vào tay ông ta, nói. “Chuyện quan trường các ông tôi mặc kệ, nhưng con gái là tôi sinh ra, tôi không thể không quản”.
Lí Giản Phu bị phu nhân bắt lấy tay, đành phải ngồi xuống viết thư, cho người cưỡi ngựa mau chóng đưa đi.
Bên kia Trương Đống nhận được thư, mở ra xem, Lí Giản Phu yêu cầu Trương
Trọng Vi và ông ta mỗi người lùi một bước, chỉ cần Trương Trọng Vi bảo
trì vị trí trung lập trong triều, ông ta sẽ cho Hồng viên ngoại rút đơn
kiện. Trương Đống như trút được gánh nặng, đưa thư cho Trương Trọng Vi
Lâm Y nói. “Dù sao gần như vậy, ngày khác đi cũng được. Hiện giờ án quan của phụ thân đã
xong, chàng nên bàn bạc với phụ thân về công vụ mới là việc chính đáng”.
Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, uống mấy ngụm nước, đi sang cách vách, hỏi Trương Đống. “Phụ thân, ngày mai chúng ta đến Thẩm quan Đông viện một chuyến?”.
Trương Đống cầm một chén trà nhỏ, chậm rì rì thưởng thức, nói. “Chiếu theo ý Lí thái thú, là muốn con giữ thế trung lập”.
Trương Trọng Vi gật đầu. “Đúng vậy, con đương nhiên tuân thủ, miễn cho phụ thân lại vướng mắc án quan”.
Sắc mặt Trương Đống dần dần trầm xuống. “Nếu phe phái nào cũng không ngả theo, cũng chỉ có chức biên tu Hàn Lâm viện là thích hợp”.
Biên tu Hàn Lâm viện, chỉ có ba người đỗ đầu mới có tư cách làm, là chức vụ
cực kì vinh quang, nhưng Trương Trọng Vi nghe Trương Bá Lâm nói rồi,
chức vụ này hữu danh vô thực, chỉ ghi chép và làm một ít việc thanh
nhàn, còn không bằng đến thị trấn làm tri huyện.
Trương Trọng Vi rất không vừa ý đề nghị của Trương Đống, nhưng không dám biểu lộ, liền lấy cớ. “Đông Kinh đắt đỏ, bổng lộc biên tu Hàn Lâm viện không dưỡng gia nổi”.
Trương Đống giận nói. “Anh mới làm quan, không có kinh nghiệm, làm quan to chức lớn gì được?”.
Trương Trọng Vi nói. “Con không dám muốn địa vị cao, chỉ mong mưu được chức quan thực quyền, Lí
thái thú mặc dù yêu cầu con bảo trì trung lập, cũng chưa hề nói con
không thể đến địa phương làm quan”.
Trương Đống thấy chàng
không nghe lời, nén giận, thầm nghĩ con thừa tự rốt cuộc không thể tin
cậy bằng con ruột, chưa có chức vụ gì mà đã bắt đầu thoát khỏi sự quản
giáo của mình, nếu ngày khác làm quan cao hơn mình, chẳng phải nó sẽ
càng kiêu ngạo?
Ông ta nghĩ như thế, nảy sinh tâm tư áp Trương Trọng Vi một đầu, nói quyết tuyệt. “Nếu anh bất mãn ta an bài cho anh, chắc là vin vào cành cao khác rồi, vậy
còn gọi ta là phụ thân làm chi, không bằng đến bái người khác làm cha
đi”.