Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 131 : Trương Đống ra kinh

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Trương Trọng Vi nghe Trương Đống nói quyết tuyệt như vậy, sao dám cãi thêm, vội vàng nói. “Con biết sai rồi, hết thảy nghe theo phụ thân an bài”.



Lúc này Trương Đống mới hòa hoãn sắc mặt, nói. “Hàn Lâm viện dù thanh nhàn, cũng là cận thần của thiên tử, con dụng tâm làm việc, tiền đồ sắp tới”.



Trương Trọng Vi thưa dạ không dám nói, yên lặng nghe xong, hành lễ lui ra. Về phòng, Lâm Y hỏi kết quả, Trương Trọng Vi đáp. “Ý của phụ thân là để ta vào Hàn Lâm viện, làm biên tu”.



Lâm Y vui mừng nói. “Em có nghe người ta nói về Hàn Lâm viện, là nơi cực có thể diện, phụ thân tính toán cho chàng tốt rồi”.



Trương Trọng Vi cười khổ. “Biên tu Hàn Lâm viện bổng lộc ít ỏi, căn bản không nuôi nổi gia đình, mà nói cho cùng vẫn mèo lại hoàn mèo, lúc ta mới vào kinh, nghe Âu Dương hàn

lâm nói hiện giờ Hàn Lâm viện cũng phân làm hai phái, phân tranh không

ngớt, mà Lí thái thú nắm án quan trong tay, ép ta đứng thế trung lập,

đến lúc đó một mình ta cô lập, lại không có hậu thuẫn, chỉ sợ vùi đầu ở

đó mười năm cũng không có cơ hội”.



Hồng viên ngoại vu hãm án

oan, Lí Giản Phu lấy thế ép người, việc này vừa qua đi, Lâm Y rất lo

ngại chuyện Trương Trọng Vi nhập sĩ làm quan, giờ phút này nghe chàng

nói, càng sốt ruột hơn, nhịn không được khuyên nhủ. “Trọng Vi, nếu không chúng ta đừng làm quan nữa, về quê làm phú ông, bình an sống cả đời”.



Trương Trọng Vi chỉ là không muốn vào Hàn Lâm viện mà thôi, cũng không phải

không muốn nhập sĩ, chàng vẫn còn ôm chí hướng tiến vào chốn quan

trường, bởi vậy nhẹ nhàng lắc đầu.



Lâm Y thở dài. “Chàng đã

muốn làm quan, chúng ta lại không có hậu thuẫn, vậy ở đâu cũng thế cả

thôi, cứ theo ý phụ thân vậy, vào Hàn Lâm viện”.



Trương Trọng Vi ngẫm lại trước sau, cũng chỉ có thể như thế, cùng lắm thì vào đó, bo bo giữ mình, rồi mưu đường ra khác. Công vụ của chàng đã quyết, Trương

Đống vẫn không có tin tức, Dương thị gấp, thúc giục ông ta đến Thẩm quan Đông viện hỏi thăm. Trương Đống mấy ngày trước đã nghe được tin tức,

biết phu nhân Mã tri viện đã hồi kinh, chính ông ta cũng hiểu được thời

điểm đã tới, vì thế nghe lời Dương thị, đến Thẩm quan Đông viện, tìm Mã

tri viện, hỏi ông này có công vụ gì không. Mã tri viện quen biết Trương

Đống, thường cùng nhau uống rượu, hàn huyên vài câu, biết được ý đồ

Trương Đống đến, ông ta sảng khoái nói. “Hà Châu thiếu một tri châu, ông thấy thế nào?”.


Trương Đống khó khăn mới được chức vụ tốt, vội vã đi nhậm chức, hoàn thành hết thủ tục với tốc độ nhanh nhất, chào tạm biệt bạn bè đồng nghiệp, mang

theo Dương thị và Lưu Hà, khởi hành đi Cù Châu. Trương Trọng Vi và Lâm Y tiễn bọn họ tới trạm dịch ngoài thành mới quay về. Lâm Y cảm thán. “Mới đó vẫn là một đại gia đình náo nhiệt, chớp mắt chỉ còn lại hai chúng ta”.



Trương Trọng Vi nói. “Làm quan là như thế, luôn không thể ở cùng một chỗ được”. Nói xong lại trêu ghẹo nàng. “Em không phải hầu hạ cha mẹ chồng nữa, ta còn tưởng em phải sung sướng vui mừng lắm”.



Lâm Y vỗ tay chàng một cái, cười. “Em có mẹ chồng tốt như vậy, là phúc khí tám đời luyện thành, mới không ngại hầu hạ đâu”.



Hai người nói nói cười cười, sóng vai về nhà. Thanh Miêu đang dọn dẹp căn

nhà trống bên kia, ngoài cửa treo tấm biển, bên trên viết vặn vẹo mấy

chữ : Có phòng cho thuê. Trương Trọng Vi vừa thấy liền vui vẻ, chê cười

Thanh Miêu. “Chữ ngươi viết cũng chỉ có ta và Nhị thiếu phu nhân hiểu, người khác còn tưởng gà bới”.



Thanh Miêu đỏ mặt, giật tấm biển xuống, trốn vào phòng trong. Lâm Y trách Trương Trọng Vi. “Tiểu nương tử nhà giàu có mấy ai biết chữ, cô nàng chỉ là một nha hoàn thôi, viết được như vậy đã là không tệ”.



Trương Trọng Vi hô một tiếng “Không xong”, nói. “Ta đắc tội Thanh Miêu, giữa trưa ăn cơm, cô nàng sẽ không bỏ thêm muối vào chén cơm của ta chứ?”.



Thanh Miêu nhô đầu ra khỏi cửa sổ, xí một tiếng. “Nô tỳ mới không keo kiệt như vậy đâu!”.



Trương Trọng Vi cười to, về phòng mài mực, tự mình viết cáo thiếp cho thuê,

dán lên cửa cách vách. Vào ban đêm, có người đến hỏi giá, là nha hoàn

nhà hàng xóm – Xuân Ny.



Xuân Ny vào cửa, hành lễ chào Lâm Y, nói. “Lâm phu nhân, phu nhân nhà chúng tôi muốn thuê gian nhà cách vách kia, không biết phu nhân chào giá bao nhiêu?”.



Lâm Y nói. “Phòng thượng đẳng mỗi gian thuê tám quan tiền, nói vậy chắc ngươi cũng biết

giá, phòng kia tổng cộng hai gian, kì thuê của chúng ta vẫn còn dư phân

nửa”.



Xuân Ny nói. “Để tôi bẩm lại, nếu phu nhân chúng tôi đồng ý, sáng mai sẽ lại đây xem phòng, lại thương lượng giá cả”.



Lâm Y gật đầu, gọi Thanh Miêu tiễn Xuân Ny ra ngoài.



Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm phu nhân đến đây, vào gian nhà trống xem một vòng, sảng khoái nói. “Tháo cáo thiếp xuống đi, ta gởi cô nguyên một tháng tiền thuê”.