Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 135 : Cháy lớn đột ngột
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Trương Trọng Vi giải thích một phen, Lâm Y hiểu được, nhà quan lại
không muốn làm buôn bán không phải vì để ý ánh mắt người đời mà là thật
sự cho rằng buôn bán là chuyện nhục cho thân phận, đã hướng tư tưởng lên thanh cao như thế, đương nhiên tình nguyện sống cảnh khốn cùng cũng
không chấp nhận buôn bán kiếm sống.
Lâm Y không thể hiểu nổi logic của bọn họ, đột nhiên nhớ ra, cái gọi là khác biệt tư tưởng luôn sẽ đến từ hai phía, nàng không hiểu bọn họ, có phải bọn họ cũng không hiểu tư
tưởng của nàng không?
Nàng lo lắng hỏi. “Trọng Vi, phu nhân các đồng nghiệp của chàng, nếu thấy em mở cước điếm, liệu có khinh thường em không?”.
Chưa đợi Trương Trọng Vi trả lời, nàng nói tiếp. “Khinh thường em thì thôi, em tình nguyện bị khinh thường chứ nhất quyết không sống cảnh khốn cùng đâu, chỉ là sợ bọn họ vì thế không đến chiếu cố
việc làm ăn”.
Trương Trọng Vi an ủi nàng. “Em tuy rằng mở tửu điếm, nhưng hộ tịch không phải thương nhân, sợ cái gì, hơn nữa…”. Chàng ưỡn ngực lên. “Quan nhân của em, tốt xấu gì cũng làm quan, ai dám xem thường em”.
Lâm Y cười mắng. “Quả thật đi làm mới vài ngày đã miệng lưỡi trơn tru”.
Đang nói chuyện, Thanh Miêu về tới, bẩm báo. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, sự tình đã làm thỏa đáng, thợ mộc ngoài
ngõ đồng ý giúp chúng ta làm bàn ghế hình thù kì quái đó, giá tương
đương lúc trước”.
Lâm Y thầm oán, chẳng qua là thoáng sửa lại hình dáng, đơn giản hóa thêm chút, có gì mà hình thù kì quái. Trương
Trọng Vi quan tâm sinh kế tương lai trong nhà, cầm báo giá xem thoáng
qua một lát, kinh ngạc nói. “Bàn ghế rẻ thật, Thanh Miêu làm việc giỏi lắm”.
Thanh Miêu khiêm tốn nói. “Đâu có, thợ mộc vừa nghe Nhị thiếu gia nhà chúng ta làm quan, hỏi cũng không hỏi liền chủ động hạ giá”.
Lâm Y mỉm cười, thợ mộc cũng am hiểu kinh thương ghê, hiểu được hiệu ứng
quảng bá, phỏng chừng hắn ta sẽ rêu rao ra ngoài rằng có “quan lớn” đến
chỗ hắn mua bàn ghế, tăng tiêu thụ.
Thời gian đã tối muộn, Thanh Miêu ra đằng sau nấu hai món điểm tâm, bưng lên cho bọn họ ăn, nói. ” ‘Huynh đệ từ nhà mẹ đẻ’ của Lâm phu nhân lại tới nữa”.
Trương Trọng Vi hơi nhíu mày. “Trên đời cũng có kiểu phụ nhân không biết chừng mực như thế, thật là băng hoại văn hóa”.
thở dài. “Cũng chỉ có thể như thế”.
Ba người đang muốn
khiêng tiếp, lại nghe thấy có tiếng gọi mình, quay đầu nhận ra là em
trai của Dương thị – Dương Thăng. Dương Thăng mang theo mấy tên gia đinh chạy đến chỗ bọn họ, thở gấp. “Ta vừa nghe nói khu đông cổng Chu Tước môn cháy, lập tức chạy tới, các cháu có sao không?”.
Gió lạnh thổi, nhưng vợ chồng Trương Trọng Vi lại cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, cảm kích nói. “Chúng cháu không có việc gì, đa tạ cậu nhớ thương”.
Dương Thăng thấy rương đồ của bọn họ, hỏi. “Các cháu tính đi đâu?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Đến khách điếm ở tạm một đêm, ngày mai lại đi tìm chỗ ở khác”.
Dương Thăng mất hứng. “Nhà ta ngay gần đây, hai cháu không đi, lại muốn tới khách điếm ở, là đạo lý gì?”.
Trương Trọng Vi vội giải thích. “Bây giờ đã là nửa đêm, chúng cháu sợ quấy rầy bà ngoại và cậu”.
Dương Thăng nói. “Đều là chí thân, gì mà quấy rầy với không quấy rầy, mẹ ta đang ở nhà
chờ hai cháu đó, chỉ sợ ngay cả khách phòng cũng sửa soạn xong hết rồi”.
Trương Trọng Vi nhìn về phía Lâm Y, trưng cầu ý kiến của nàng. Lúc nguy nan có người đưa tay cứu giúp, thật là một sự may mắn. Lâm Y không có gì để
phản đối, nàng gật đầu, cùng Trương Trọng Vi cúi người tạ ơn.
Dương Thăng sai gia đinh tiến lên, khiêng rương cho bọn họ, đi trước trở về
báo tin. Lại có gia đinh dẫn ngựa tới, Dương Thăng nói. “Ra ngoài vội vàng, không chuẩn bị kiệu, chỉ dẫn theo mấy con ngựa, các cháu có biết cưỡi không?”.
Trương Trọng Vi gật đầu, mang theo Lâm Y cùng cưỡi một con, Thanh Miêu không biết cưỡi, Dương Thăng liền chỉ một gã gia đinh. “Viên Lục, ngươi cưỡi chung với nha đầu này”.
Thanh Miêu nhăn nhó, không chịu cưỡi ngựa chung với đàn ông lạ, Dương Thăng đành kêu Viên Lục dắt ngựa cùng đi bộ với cô.
Dương Thăng lên ngựa, cùng vợ chồng Trương Trọng Vi và tôi tớ nhanh chóng phi về nhà họ Dương. Ngưu phu nhân quả nhiên đúng như lời Dương Thăng nói,
đang ngồi sưởi ấm trong nhà, thấy vợ chồng Trương Trọng Vi đi vào, vội
tiến đến nắm tay bọn họ nhìn xem, liên tục hỏi. “Có bị thương không? Ngạt khói không?”.
Lâm Y tạ ơn bà quan tâm, nói. “Mọi người không có gì trở ngại, chỉ bị cháy mất váy áo của nha hoàn và dụng cụ phòng bếp”.