Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 136 : Nguyên nhân cháy

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Ngưu phu nhân nghe vậy yên tâm, nói. “Người không có việc gì là tốt rồi, quần áo và dụng cụ nhà bếp là chuyện nhỏ, mất rồi thì mua lại”.



Gia đinh khiêng hai rương đồ tiến vào, hỏi Ngưu phu nhân. “Phu nhân, đây là hành lí của Nhị thiếu gia, đặt ở đâu?”.



Ngưu phu nhân kinh ngạc nói. “Chỉ có bấy nhiêu?”.



Lâm Y giải thích. “Chúng cháu mới đến kinh đô, hành lí mang theo không nhiều lắm”.



Ngưu phu nhân nói thẳng. “Chút gia sản đó làm sao sống nổi, các cháu có tính toán gì không?”.



Lâm Y thầm nghĩ, vị Ngưu phu nhân này đúng là vẫn như lúc trước, ngại nghèo thích giàu, vì thế không lên tiếng. Dương Thăng thấy tình huống trở nên xấu hổ, vội giảng hòa. “Mẹ, đêm đã khuya rồi, bọn họ lại mới hoảng loạn xong, mau an bài phòng ở, để bọn họ đi nghỉ tạm đi”.



Ngưu phu nhân nhìn Trương Trọng Vi và Lâm Y, quả thật trên mặt đầy vẻ mỏi

mệt, đành phải im miệng, gọi một nha hoàn, sai dẫn Trương Trọng Vi và

Lâm Y đến khách phòng nghỉ ngơi. Vợ chồng Trương Trọng Vi hành lễ chào

Ngưu phu nhân và Dương Thăng, lại cảm tạ bọn họ cứu giúp, rồi theo nha

hoàn tiến ra sau nhà.



Nhà này rất lớn, phân làm hai bên, mỗi bên

có một khu nhà biệt lập và các viện nhỏ, nha hoàn dẫn bọn họ vào viện

bên trái, đẩy cửa chính mở ra, mời bọn họ đi vào, cúi người thưa. “Nô tỳ Kim Bảo, hai vị muốn ăn chút điểm tâm hay muốn đi ngủ ngay?”.



Vợ chồng hai người đều đã mệt lắm rồi, chỉ nói. “Chúng ta không đói bụng, ngươi đi đi, gọi Thanh Miêu đến hầu hạ”.



Kim Bảo nhún người hành lễ, đi gọi Thanh Miêu lại đây, chủ tớ ba người tự đi ngủ lấy không đề cập tới.



Ngày hôm sau, lúc vợ chồng Trương Trọng Vi rời giường, Kim Bảo dẫn theo mấy

tiểu nha hoàn đứng chờ bên ngoài. Đợi cửa phòng vừa mở, liền nối đuôi

nhau vào, cúi người nói. “Chúng nô tỳ tới hầu hạ Trương Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân rửa mặt”.



Lâm Y thầm khen, đúng là nhà có tiền có khác, nha hoàn huấn luyện cũng thật chỉnh chu.



Kim Bảo mở hộp nhỏ ra, dâng lên cho vợ chồng Trương Trọng Vi nhìn. “Đây là bàn chải đánh răng mới mua, chưa từng sử dụng”.



Trương Trọng Vi và Lâm Y mỗi người lấy một cái, lập tức còn có tiểu nha hoàn

tiến lên, một người cầm bột đánh răng, một người dâng chén nước, còn có

hai người ôm bình nhổ bằng đồng đứng sau.


Ngưu phu nhân dặn. “Sai Viên Lục mang Trương Nhị thiếu gia đi tìm nó đi”.



Kim Bảo liền vén váy thi lễ với Trương Trọng Vi. “Trương Nhị thiếu gia đi theo nô tỳ”.



Trương Trọng Vi nghĩ bụng, Dương Thăng cũng hơn hai mươi rồi, ra ngoài dạo phố thì thế nào, cần gì sai người đặc biệt đi tìm. Chàng đầy bụng không

tình nguyện, bất đắc dĩ Kim Bảo đang chờ, đành phải đứng dậy theo ra.



Ngưu phu nhân sai người dọn dẹp bàn, bưng trái cây và nước trà đến, hỏi kỹ Lâm Y muốn buôn bán cái gì. Lâm Y cố ý thử, nói. “Cháu cũng muốn mở cước điếm, bà ngoại nghĩ thế nào?”.



Ngưu phu nhân nói. “Đông Kinh quá nhiều cước điếm rồi, cháu lại không có vốn, chen chân vào đám đông đó làm chi?”.



Lâm Y thầm nghĩ, Ngưu phu nhân có thích nàng mấy đi nữa vẫn giữ lại vài

phần tư tâm, bởi vậy không muốn nàng cũng mở cước điếm, cạnh tranh với

nhà mình. Nàng giả bộ đồng ý, thỉnh giáo. “Cháu đến Đông Kinh chưa lâu, không biết buôn bán gì mới có tiền, còn phải học hỏi từ bà ngoại nhiều”.



Ngưu phu nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, nói. “Vốn ít, đành phải mở tiệm bán tạp hóa, son phấn chỉ thêu vân vân”.



Bán son phấn chỉ thêu, chỉ sợ không kiếm được bằng Thanh Miêu ra chợ đêm,

Lâm Y âm thầm lắc đầu, ngoài miệng vẫn cảm tạ Ngưu phu nhân một phen.

Ngưu phu nhân tưởng nàng đồng ý, định dẫn nàng đi coi mặt tiền cửa hàng, Lâm Y từ chối nói. “Nhà chúng cháu thuê chẳng lẽ bị đốt như thế là

xong? Cũng phải nói cho ra lẽ, đợi biết rõ ràng lại đi xem tiệm cũng

không muộn”.



Ngưu phu nhân liền gọi Kim Bảo, hỏi. “Ta sai bọn họ đi hỏi thăm chuyện vụ cháy, có tin tức gì chưa?”.



Kim Bảo sai người ra ngoài cổng hỏi, qua một lúc, có tin tức truyền vào,

bảo rằng vụ cháy hôm qua liên quan rất nhiều đến Cổ lão gia. Gã đầy tớ

thưa rằng. “Vị Cổ lão gia làm thương nhân dạo, nuôi vợ bé ở khu đông cổng Chu Tước môn, vợ bé ông ta không quy củ lắm, thừa dịp ông ta không ở, ngoại tình với kẻ khác, lại vận khí kém cỏi, bị ông ta bắt tại

trận”.



Ngưu phu nhân nghe đến đó, nói với Lâm Y. “Người

làm buôn bán luôn phải chạy bên ngoài, khó được về nhà, đành phải lập

thêm một cái nhà khác ở nơi mình hay lui tới, này cũng thật bình

thường”.