Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 137 : Khéo từ ý tốt

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lâm Y nóng lòng biết nguyên nhân vụ cháy, gật đầu có lệ, hỏi tên đầy tớ kia. “Cổ lão gia bắt gian phu, hàng xóm láng giềng đều có thấy, nhưng làm sao lại nháo thành cháy?”.



Tên đầy tớ đáp. “Nghe nói gã gian phu kia chịu đau không nổi, bị Cổ lão gia quất mười mấy

roi, đồng ý bỏ tiền giải quyết riêng, Cổ lão gia giơ cây đuốc theo hắn

đi lấy tiền, đến ngõ, nhất thời sơ sẩy, bị gã gian phu kia húc một phát, cây đuốc văng mất, trúng ngay đống củi khô, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ không tìm được nước, lửa cứ thế càng lúc càng lớn lên”.



Ngưu phu nhân luôn miệng “Tội lỗi”, nói. “Thể loại người đáng chém ngàn đao như thế, nên đánh mấy gậy cho chết luôn”.



Lâm Y không biết bà đang nói tới Cổ lão gia hay gã gian phu kia, không thể tiếp lời, liền hỏi tên đầy tớ. “Vụ cháy chỉ do vậy, quan phủ mặc kệ không quản sao?”.



Tên đầy tớ đáp. “Làm sao mặc kệ, Cổ lão gia và gã gian phu đều bị gô cổ về quy án rồi”.



Ngưu phu nhân thở phào. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”.



Lâm Y âm thầm thở dài, gô cổ về quy án thì thế nào, phòng ốc đã cháy mất,

tiền thuê còn lại ai bù cho, những thứ đã mất ai bồi thường? Nhất thời

khó có thể tìm được chỗ ở thích hợp, may mắn Ngưu phu nhân nhiệt tình

tốt bụng, chủ động giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, bằng không mỗi ngày

ăn ở tại khách điếm tiêu pha không hề nhỏ.



Lâm Y nghĩ đến đây, càng cảm kích Ngưu phu nhân hơn, nói. “Còn phải quấy rầy bà ngoại mấy ngày, đợi tìm được phòng ở, chúng cháu lại dời ra”.



Ngưu phu nhân nói. “Vừa mới trách Trương Nhị lang xong, cháu lại nữa, nhà của ta có phòng trống cháu không ở, nhất định phải biếu tiền cho kẻ khác?”.



Lâm Y

không mấy nguyện ý, tính cách Ngưu phu nhân có chút hỉ nộ vô thường, hôm nay được bà ưu ái, đối xử tốt, ngày khác nếu vô ý chọc giận bà, bị đuổi khỏi nhà, chẳng phải càng chật vật?



Nàng cân nhắc phải làm sao uyển chuyển cự tuyệt ý tốt này, cúi đầu không lên tiếng.



Ngưu phu nhân tưởng nàng không thích ăn nhờ ở đậu, chỉ nói. “Ta ngăn hẳn khách viện hai cháu đang ở ra, thông một cửa riêng, như vậy là một nhà tách biệt, chúng ta hai nhà chỉ là ở cạnh, thế nào?”.



Lâm Y cảm kích Ngưu phu nhân săn sóc, nhưng cảm kích là một chuyện, lí trí lại là chuyện khác, nàng chỉ cười nói. “Viện của bà ngoại vô cùng tốt, chúng cháu đều muốn ở, đợi kiếm đủ tiền thuê, nhất định gửi bà ngoại”.



Ngưu phu nhân nói. “Các cháu và ta là chí thân, tiền thuê tạm hoãn, ngay cả không đưa cũng chẳng sao”.


Trương Trọng Vi kể tiếp. “Mấy năm trước cậu đã muốn cưới một kỹ nữ tên Lan Chi, bị bà ngoại biết được, vung tiền ra mua trước, tặng cho người khác làm thiếp. Cậu vốn đã chết tâm, ai ngờ, không lâu sau phát hiện Lan Chi bị vợ cả người kia

đuổi đi, lưu lạc đầu đường, cậu khăng khăng cho rằng mình và Lan Chi có

duyên phận, trộm đặt mua một tòa nhà, nuôi Lan Chi ở đó”.



Lâm Y hỏi. “Chuyện này bà ngoại biết không?”.



Trương Trọng Vi trả lời. “Đương nhiên là không”.



Lâm Y nghi ngờ hỏi tiếp. “Cậu không dám kể cho bà ngoại nghe, vì sao lại kể cho chàng nghe?”.



Trương Trọng Vi cười khổ. “Còn vì sao nữa, nhờ ta yểm trợ chứ sao”. Nói xong, nhớ ra một chuyện, lấy trong tay áo ra một đĩnh bạc, đưa cho Lâm Y. “Cậu cho ta, nói sau này phàm là cậu đến chỗ Lan Chi, đều nói với bên ngoài rằng rủ ta đi uống rượu”.



Lâm Y cứng họng. “Cậu là trưởng bối, có thể nào, có thể nào…”. Nàng nhét đĩnh bạc lại vào tay Trương Trọng Vi, trách cứ. “Bạc này chàng không nên nhận”.



Trương Trọng Vi nói. “Ta cũng đâu muốn nhận, nhưng cậu say quá, sao nhét lại được. Chỉ có thể chờ cậu tỉnh rồi tính”.



Uống say mới cho bạc, chẳng lẽ thổ lộ tất tần tật ngay trong nhà ăn? Lâm Y vội la lên. “Đại sảnh nhiều nha hoàn bà tử như vậy, hai người kể chuyện đó, không sợ bọn họ nghe được, báo cho Ngưu phu nhân?”.



Trương Trọng Vi vuốt lưng nàng, nói. “Nương tử, tuy là mới đưa bạc cho ta, nhưng đã kể chuyện trên đường về, cũng không có người ngoài nghe thấy”.



Lâm Y lúc này mới yên lòng, vỗ ngực. “Vậy là tốt rồi, bằng không bà ngoại biết chàng nhận bạc bao che cho cậu, nhất định giận điên rồi”.



Trương Trọng Vi nhét bạc lại vào trong áo, nói. “Đây là việc nhà bọn họ, chúng ta không xen vào, chờ cậu tỉnh, ta trả lại cho cậu”. Nói xong lại thương lượng với Lâm Y. “Nương tử, chúng ta còn tiền thuê nhà không? Nếu có, liền sớm dời ra ngoài ở

thôi, bà ngoại dù tốt nhưng rốt cuộc không phải nhà mình, cứ không tự

nhiên”.



Lâm Y cũng đồng ý dời ra, lại cố tình chọc. “Chàng và Thanh Miêu sao giống tính nhau quá, mới ở chưa được một ngày đã

không được tự nhiên, em ăn nhờ ở đậu nhà chàng mấy năm trời, còn không

phải sống tiếp”.



Trương Trọng Vi khó mà nói Phương thị không phải, vội vàng đứng dậy, thở dài. “Đều là ta không phải, ta nhận sai với nương tử”.