Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 138 : Giá rượu

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lâm Y đánh nhẹ Trương Trọng Vi một cái, nói. “Yên tâm, tiền thuê nhà vẫn phải có”. Lại hỏi. “Vụ cháy lần này đúng là Cổ lão gia và gian phu vô tình gây ra, nghe nói cả hai đã bị gô lại rồi, chàng có biết không?”.



Trương Trọng Vi gật đầu. “Trên đường về nhà đã nghe nói, đều do Cổ lão gia tham tiền, muốn đánh cho ra một món hời từ gian phu, mới dẫn đến vụ cháy này”.



Lâm Y thở dài. “Chúng ta coi như tốt, có thân thích chịu cho ở nhờ, trong tay lại có tiền,

những người ăn bữa nay lo bữa mai thì sống sao nổi đây?”.



Trương Trọng Vi nói. “Triều đình đã an bài rất nhiều người vào ở trong miếu, nghe nói bình

thường nếu phát sinh cháy, triều đình đều phải miễn giảm tiền thuê nhà,

lúc này hẳn là cũng không ngoại lệ”.



Lâm Y nghe vậy vui mừng. “Thật sự? Vậy chúng ta chờ thêm mấy ngày, chưa cần gấp gáp tìm nhà, chờ triều đình ban chiếu lệnh rồi quyết định”.



Đây là cách có lợi nhất, bởi vậy mặc dù Trương Trọng Vi không muốn ở lại

đây, vẫn đồng ý. Chàng uống say bị mệt, lên giường nằm một lát, lúc tỉnh lại đã là giờ cơm chiều, Lâm Y chê cười chàng. “Chàng thế nhưng nhàn nhã, em đến ngồi trò chuyện với bà ngoại suốt buổi chiều, nghe bà than thở về cậu”.



Trương Trọng Vi vội hỏi. “Bây giờ bà ngoại đang làm gì?”.



Lâm Y biết chàng muốn đi trả lại bạc, liền giúp chàng nhìn ngó chung quanh, quay về trả lời. “Bà ngoại đang xem chúng nha hoàn bày cơm, đúng là cơ hội tốt, chàng mau đi tìm cậu”.



Trương Trọng Vi vội vàng đến phòng Dương Thăng, đặt bạc lại, xoay người bỏ

chạy. Dương Thăng sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần lại, Trương Trọng Vi

đã chạy xa, anh ta ảo não. “Cháu trai này thực là nhát gan, tiền đưa tới tay cũng không nhận, khó trách gặp cảnh khốn cùng”.



Anh ta khó khăn mới tìm được người ngụy trang cho mình, bất đắc dĩ người ta không bị thu mua, ăn cơm chiều tỏ ra ỉu xìu. Trương Trọng Vi và Lâm Y

biết rõ trong bụng, đều không chọc tới anh ta, Ngưu phu nhân lại không

biết, còn tưởng con trai bị bệnh, hỏi han ân cần, vội tới vội lui.



Trương Trọng Vi quan sát hết, về phòng rồi mới nói với Lâm Y.



Lâm Y cười. “Sao, chàng nhớ mẹ ruột?”.



Trương Trọng Vi nói. “Huyện Tường Phù gần Đông Kinh như vậy, tin tức vụ cháy hôm qua nhất định truyền tới đó rồi, chỉ sợ thím lo lắng”.


hỏi thăm rõ ràng chi phí mấu chốt nhất của cước điếm – giá rượu, báo lại cho Lâm Y nghe : Rượu ở Đại Tống đại khái phân làm hai loại, rượu mở

vào mùa thu, gọi là “tiểu tửu”, giá cao nhất mỗi cân ba mươi văn, thấp

nhất mỗi cân năm văn; rượu mở vào mùa hạ, gọi là “đại tửu”, giá cao nhất mỗi cân bốn mươi tám văn, thấp nhất mỗi cân tám văn.



Thanh Miêu

làm việc mấy ngày nay rất có tiến bộ, chẳng những nghe được hầu hết giá

cả, còn tự mình vẽ minh họa, trên có ghi rõ tên rượu và giá cụ thể. Lâm Y rất hài lòng, khen ngợi cô có thiên phú buôn bán, tương lai mở cước

điếm sẽ giao cho cô quản lý.



Hai người hỏi thăm cặn kẽ giá thị trường, lại choáng váng với danh mục rượu. Lâm Y hỏi Thanh Miêu. “Cái nào là rượu mạnh, cái nào là rượu nhẹ?”.



Thanh Miêu lắc đầu. “Em hỏi rồi, chủ quán không chịu nói, bảo rằng mua uống tất biết”.



Lâm Y đành phải chờ Trương Trọng Vi về, thỉnh giáo chàng.



Trương Trọng Vi nhìn danh mục rượu một lần, nói. “Trong số rượu này ta chỉ nếm qua mấy loại, các loại khác cũng không biết”.



Lâm Y đưa bút, nói chàng ghi lại mùi vị đại khái bên dưới tên từng loại, nói thêm. “Nhà bà ngoại mở tửu lâu, hẳn là hiểu biết nhiều về rượu, chàng không ngại thì tìm cậu hỏi một chút”.



Trương Trọng Vi gãi đầu, khó xử. “Nương tử biết ta mà, những chuyện như nói khách sáo đẩy đưa, ta không biết”.



Lâm Y nói. “Có gì khó, chàng ghé tai lại đây”.



Trương Trọng Vi nghe lời sáp lại, học mấy chiêu, hô to nương tử thông thái.

Chàng lập tức đi tìm Dương Thăng, giả bộ bị nhục, giận dữ nói. “Cậu, hôm nay cháu uống rượu với đồng nghiệp, bị người nhạo báng”.



Dương Thăng ngạc nhiên. “Làm việc bất lực bị nhạo báng thì thôi, sao uống rượu cũng bị?”.



Trương Trọng Vi nói. “Bọn họ tìm chính điếm, mời cháu đến, bày rượu đầy bàn, cháu chỉ nhận ra hai ba loại, bọn họ liền chê cười cháu quê mùa”.



Nhà họ Dương mở tửu lâu, cháu ngoại lại không biết gì về rượu, Dương Thăng

cũng cảm thấy mất mặt, lập tức vỗ vai Trương Trọng Vi. “Chuyện nào có đáng gì, ngày mai cháu xin nghỉ đi, theo cậu đến tửu lâu, bảo đảm cháu biết còn nhiều hơn bọn họ”.