Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 14 : Bị móc hầu bao

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Lâm Y đang định nói thật, thím Nhâm lại giành lấy. “Còn hỏi làm gì, dĩ nhiên là cô ta truyền tin cho Ngân di nương, Ngân di nương trả thù lao chứ sao”.



Lâm Y cầm hộp gỗ giơ ra trước mặt Phương thị, bộc bạch. “Nhị phu

nhân, ba trăm lẻ hai văn này có hai trăm văn là tiền bán gối sứ hoa sen

Ngân di nương tặng, trước đó cháu đã nói cho Nhị phu nhân nghe, còn một

trăm lẻ hai văn còn lại là tiền cháu bán nút thắt”.



Phương thị vươn hai ngón tay lật lật nút thắt, không hỏi chuyện tiền bạc nữa, nói. “Cô có tiền, sao không lấy ra trợ cấp gia dụng?”.



Lâm Y ngẩn ra, nàng ăn nhờ ở đậu nhà họ

Trương, là phải bỏ tiền ra, nhưng xưa nay bao nhiêu dầu, kem, đôi khi cả cái khăn Phương thị và thím Nhâm cũng tìm cớ không cho nàng, nàng toàn

phải bỏ tiền túi ra mua, chính vì thế cần dùng tiền rất nhiều chỗ, có

điều lý do này không tiện nói trước mặt bọn họ, lỡ đâu sẩy miệng sẽ là

thêm dầu vào lửa. Nàng nghĩ trái nghĩ phải, không có cách nào, đành mở

miệng nói. “Không phải không lấy ra, là chờ dành đủ một xâu sẽ đưa Nhị phu nhân”.



Phương thị xem như vừa lòng câu ấy, tạm thời tin nàng, lệnh thím Nhâm gói hết số tiền trong bình đồng vào khăn tay. “Cô còn nhỏ, có tiền sẽ xài bậy bạ, tôi giữ dùm cô”.



Lâm Y chỉ có nước vén tay áo tạ ơn bà ta quản lý dùm tài sản cho

nàng, trong lòng quá ư rõ ràng tiền này chỉ sợ đã ra đi không đường trở

lại.



Phương thị sai thím Nhâm cầm tiền về phòng ngủ, chậm rãi uống chén trà, đột nhiên nói. “Thím Nhâm, tiền lương tháng này của bà không có đâu”.



Thím Nhâm kinh hãi nói. “Nhị phu nhân, là Lâm Tam nương nói lộ

tin tức cho Ngân di nương, đâu có liên quan đến tôi. Nhị phu nhân không

muốn Nhị thiếu gia lấy cô ta, lòng cô ta vẫn còn hận Nhị phu nhân lắm,

là đang trả thù đó. Hơn nữa, tôi và cô ta, ai thân với Nhị phu nhân hơn, trong lòng Nhị phu nhân còn không hiểu sao?”.



Câu này đánh vào lòng Phương thị, khiến bà ta im lặng thật lâu.



Thím Nhâm tiến thêm một bước. “Tôi cũng có sai, không nên nghe


Trương Trọng Vi âm thầm cười khổ, nhưng vẫn nhận tiền, thay đổi khuôn mặt tươi tắn. “Đâu có gì khó, tiện đường mà thôi, chiều mai sẽ đưa cho em”.



Lâm Y mắt cười cong thành trăng rằm, lại cảm tạ không dứt, tiễn chàng đi. Trương Trọng Vi quả nhiên giữ chữ tín, ngày thứ hai tan học, vừa về đến nhà đã đưa dây thừng màu đến cho Lâm Y, thậm chí tặng nàng mấy khối điểm tâm.



Nói cũng lạ, đã nhiều ngày hai người bọn họ qua lại thường xuyên,

cũng không thấy Phương thị ngăn trở, Lâm Y đang nghi ngờ thì được tin từ thím Dương : hóa ra sang năm mở khoa thi, Trương Lương lại muốn đi thi

lần nữa, Trương lão thái gia đã ừ rồi, tùy thời gian xuất phát. Lâm Y

nghe được che miệng cười thầm, chữ nghĩa trong bụng Trương Lương chỉ sợ

chưa nhiều bằng một góc hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi, cố

tình thích đi thi, chẳng hiểu tại sao. Thím Dương một câu chọt bể thiên

cơ. “Đi du sơn ngoạn thủy lại có mỹ nhân bầu bạn, chẳng phải nhiều lạc thú hơn ở nhà ư?”.



Vì chuyện đó, Phương thị và Ngân Tỷ lại gây gổ, lý do rất đơn giản :

Ngân Tỷ đi cùng Trương Lương, Phương thị không đi được, thê thiếp tranh

đấu gay gắt suốt ngày, ầm ĩ túi bụi. Hai bà ồn ào náo nhiệt, Lâm Y nhân

cơ hội, trốn trong phòng kết nút thắt, đợi cho dùng hết dây thừng màu,

lại nhờ Trương Trọng Vi cầm vào thành bán.



Trương Trọng Vi cầm hộp nút thắt thứ hai về phòng, dở khóc dở cười,

tiền tháng này chàng đã sớm tiêu hết, đành phải đi mượn Trương Bá Lâm

tiếp.



Nhị tiểu tử xưa nay là con người tiết kiệm, tại sao nay cứ mượn tiền

hoài? Trương Bá Lâm kinh ngạc vô cùng, truy hỏi, nói không cho anh biết

anh sẽ không cho mượn. Trương Trọng Vi bí quá, đành chỉ cho anh trai

đống nút thắt chất đầy trong ngăn tủ, kể hết tâm tư cho anh trai nghe.

Trương Bá Lâm cười lăn lộn, giễu cợt chàng một trận, mới cho chàng mượn

tiền. Trương Trọng Vi đoán Lâm Y nhất định sẽ kết hộp thứ tư thứ năm

nữa, bởi vậy không dám nói cho Trương Bá Lâm “Tháng sau em trả”, chỉ đỏ mặt nói. “Khi nào có tiền em sẽ trả”.