Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 149 : Càn quấy
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Hôm nay Nhị phòng đến làm khách, Trương Trọng Vi và Lâm Y sáng sớm đã rời giường, dời bàn trong điếm ra một bên, dùng bình phong mới mua ngăn lại thành một không gian kín nho nhỏ. Vì nữ quyến của Nhị phòng chỉ có
mình Phương thị đến, Lâm Y liền mời Ngưu phu nhân tiếp khách, bên nam có Dương Thăng tiếp đón.
Phương thị đi vào cửa điếm liền nhìn soi mói khắp nơi, thứ nhất ngại
cờ hiệu bên ngoài không đủ bắt mắt, thứ hai ngại trong điếm ít bàn. Đợi
vào không gian riêng ngồi, lại tiếp tục. “Sao ngay cả cái nhã các cũng không có, dùng bình phong quây lại khó coi”.
Ngưu phu nhân mỉm cười ngồi bên, cũng
không có ý định nói đỡ câu nào, Lâm Y đành phải tự mình ra trận, tự tay
rót rượu cho Phương thị, nói. “Điếm nhỏ nên đơn sơ chút, có điều rượu đều là thượng đẳng, thím nếm thử”.
Phương thị nhấp một ngụm, nhăn mày. “Đây là rượu hay nước lã? Nhạt nhẽo, không một chút mùi vị”.
Ngưu phu nhân âm thầm bật cười, cũng bưng li rượu, che đi ý cười nơi khóe miệng.
Lâm Y âm thầm thở dài, nói. “Mặt tiền cửa hàng đơn sơ, rượu cũng
không ngon, đều là do không đủ vốn, đang định mượn thím ít nhiều để mở
rộng công việc làm ăn”.
Phương thị lập tức ngậm miệng, sửa lại. “Thật ra rượu này, tinh tế nhấm nháp vẫn là có hương vị riêng”.
Ngưu phu nhân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, phì một tiếng bật cười, Phương thị không vui, giận nói. “Ngưu phu nhân cười cái gì?”.
Ngưu phu nhân xấu hổ, vội nói. “Phương phu nhân nói đúng cực kỳ, thật ra rượu này phải từ từ nhấm nháp mới nhận ra được hương vị”.
Phương thị nghe lời người ta lấy cớ mà cứ tưởng thật, đắc ý vô cùng, xoay li rượu. “Ngưu phu nhân, đừng tưởng phu nhân mở tửu điếm là nếm được bằng hết rượu,
chưa chắc đã nhiều bằng tôi đâu, lúc tôi ở nhà mẹ đẻ, ca ca chức cao
vọng trọng, mỗi ngày số người tặng rượu đến đếm không xuể luôn”.
Ngưu phu nhân cố hết sức nhịn cười, tâng bốc Phương thị, Phương thị được tâng bốc lên chín tầng mây rất là cao hứng.
Lâm Y ở bên nhìn, thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn là người làm ăn lâu năm lõi đời, ngay cả Phương thị cũng dỗ được hoan hỉ, bản lĩnh này mình phải
học hỏi thêm.
Thanh Miêu mở túi thức nhắm trái cây Phương thị mang theo, bưng mấy cái đĩa đi lên, nói. “Đây là thức nhắm trái cây Nhị phu nhân mang đến, các vị nếm thử chút”.
Những người đó đều đang chờ mua cơm đĩa hai mươi văn một phần, đương
nhiên ăn mặc không được đẹp đẽ gì, về phần bẩn thỉu, thật sự không khoa
trương như phu nhân Triệu hàn lâm nói, Lâm Y đang định biện bạch hai
câu, phu nhân Triệu hàn lâm đã khởi kiệu đi mất. Nàng cũng thật sự tự
hỏi, phu nhân quan lại không chịu tới có phải vì cùng lý do như thế hay
không? Con đường tương lai của tửu điếm có nên đổi khác đi hay không?
Đêm đó, bà chủ Lâm Y triệu tập toàn bộ nhân công, thêm cả phu quân là Trương Trọng Vi và Tiếu tẩu tử công nhật, mở cuộc họp thảo luận phương
hướng kinh doanh của tửu điếm. Nàng kể lại chuyện phu nhân Triệu hàn lâm đã tới cửa nhưng rồi lại quay về, hỏi mọi người. “Là dứt khoát sửa
thành quán ăn, chuyên tâm bán cơm đĩa, hay vẫn chỉ cung cấp rượu và đồ
nhắm cho các quý nhân, phu nhân nhà quan lại thôi?”.
Thanh Miêu dẫn đầu phủ quyết hướng thứ nhất, nói. “Người đến mua cơm đĩa hầu hết chỉ mua nổi với giá hai mươi văn, lợi nhuận quá ít, vẫn là bán rượu thì tốt hơn”.
Thím Dương nói. “Chiêu đãi các quý nhân đương nhiên càng kiếm
được nhiều tiền, nhưng những người muốn mua cơm đĩa tổng không thể ngăn
bọn họ chứ”.
Thanh Miêu nói. “Dễ thôi, chúng ta ra quy định, không mua rượu không được đi vào”.
Trương Trọng Vi phản đối. “Quy định kiểu gì vậy, Đông Kinh tửu điếm lớn nhỏ mấy trăm nhà chỉ sợ chưa có nhà nào dám ngăn khách ở ngoài”.
Tiếu tẩu tử cười. “Mọi người cứ lo thấy phụ nữ nghèo khổ vào
điếm, các phu nhân quan lại không chịu vào, sao không nghĩ các phu nhân
quan lại ngồi trong điếm, những người chỉ mua nổi cơm đĩa hai mươi văn
cũng sợ va chạm quý nhân nên không dám đi vào”.
Người nói không lòng dạ, người nghe lại cố ý, Lâm Y cân nhắc, cứ nói
như vậy, hai nhóm khách bất đồng chi tiêu chính bản thân đều không muốn ở cùng một chỗ, vậy thì cách gì mới tách được bọn họ ra riêng? Nàng suy
nghĩ một lát vẫn không rõ ràng lắm, nửa cảm thán nửa vui đùa, nói. “Mặt tiền cửa hàng chúng ta quá nhỏ, bằng không ngăn ra làm hai gian, người uống rượu ngồi một gian, mua cơm ngồi một gian”.
Thanh Miêu từ lúc bán củ cải muối cay, tài năng kinh thương từ từ
phát triển, nảy ra ý hay, ghé vào bên tai Lâm Y, hiến một kế tuyệt diệu.