Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 151 : Tới cửa làm loạn

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Ngưu phu nhân rốt cuộc là trưởng bối, Lâm Y có phản cảm bà này gây

khó dễ cỡ nào cũng không thể vì một chút việc nhỏ liền trở mặt, vì thế

cố ý không quan tâm câu nói trước đó. “Cháu thật sự là nhát gan, nhưng chuyện này không liên quan đến việc mở cước điếm hay không”.



Ngưu phu nhân liếc nàng từ trên xuống dưới, nói. “Cháu là thật không biết hay giả không biết, triều đình đã sớm ban lệnh rõ

ràng rằng quan lại trong kinh thành, trong triều lẫn ngoài các châu đều

cấm không được phép bán buôn, ở kinh thành ngoại trừ phòng ốc do chính

nhà mình ở cũng không được đặt mua sản nghiệp”.



Chẳng lẽ quan lại người ta chấp nhận sống cảnh khốn cùng mà cũng nhất quyết

không buôn bán, không chỉ vì quan niệm khác biệt mà còn có nguyên nhân

như thế sao? Nếu thật sự là vậy, từ lúc khai trương đến giờ, có rất

nhiều phu nhân nhà quan lại ghé đến, sao không ai nhắc nhở Lâm Y? Hay là bọn họ đều biết rõ trong lòng, nhưng cố ý muốn nhìn Lâm Y xui xẻo? Có

lẽ giờ đây đã có người đệ tấu chương tố Trương Trọng Vi? Lâm Y biết rõ

Ngưu phu nhân đến tình cảnh này mới nói chính là ôm mục đích riêng,

nhưng vẫn nhịn không được suy nghĩ miên man.



Ngưu phu nhân nhìn ra Lâm Y vẫn để bụng, thêm mắm thêm muối vào nói. “Trước có viên quan Thái tử Tẩy mã* thôi, vì ‘ngồi chức tri châu Quỳnh Châu, ngày ngày kiếm lời’ mà bị biếm chức quan, pháp lệnh cũng quy định, đừng nói quan viên không thể buôn

bán, ngay cả lúc đi nhậm chức mà mang theo hàng hóa đến đó bán cũng

không được”.



*Thái tử Tẩy mã : chức quan của người theo hầu thái tử, kiểu như thư đồng của các quý công tử.



Ngưu phu nhân nói có mắt có mũi, không phải Lâm Y không tin, nhưng nàng có

tin thế nào đi nữa cũng không dám tỏ vẻ, miễn cho càng rơi vào thế bị

động, nàng nói. “Ngày mai cháu dẹp điếm, về quê trồng trọt”.



Nàng nói thế, Ngưu phu nhân ngược lại không biết tiếp lời thế nào, ngượng ngùng nói. “Ta cũng mới nhớ tới thôi, sợ các cháu bị hại nên nhắc nhở, không phải cố ý hù dọa”.



Lâm Y nương theo lời bà ta, thực giả bộ hoảng sợ, đứng phắt dậy. “Bà ngoại về trước đi, cháu đi tìm Trọng Vi thương lượng, đóng cửa dẹp điếm, tiền đồ của chàng vẫn quan trọng hơn”.



Ngưu phu nhân tưởng Lâm Y tin lời mình thật, vài phần áy náy, cũng lại vài
giúp chủ quán đuổi chị ta đi, nhưng vừa thấy trước cửa có đàn ông vây

xem, lập tức tính tiền rời đi. Thậm chí có kẻ đục nước béo cò, chưa trả

tiền đã nghĩ chuồn đi, bị thím Dương bắt lấy, còn nói năng hùng hồn. “Ta ngồi trong điếm nhà các người bị hoảng sợ, còn bị đàn ông vây xem, chưa đòi các người bồi thường tổn thất thì thôi, còn đòi tiền ta?”.



Thím Dương kéo không được, người kia chui tọt vào đám đông chạy mất, muốn

chạy theo lại lo lắng trong điếm không đủ người, đang do dự, Lâm Y gọi

bà. “Trừ phi cô ta không bao giờ đến đây nữa, bằng không luôn luôn có lúc đòi lại được, trước lo đuổi kẻ gây rối này đã”.



Lúc này, người đàn bà kia thấy mình đã dọa hết khách trong điếm đi, đắc ý

phi phàm, đang chuẩn bị lẩn mất, Chúc bà bà cất bước nắm chặt cánh tay

chị ta, nói. “Náo loạn xong còn muốn chạy? Mau theo ta đi gặp quan”.



Chị ta tuổi trẻ sức cũng lớn, hất một phát liền thoát thân, Chúc bà bà đâu

chịu để chị ta chạy, tiếp tục tiến lên bắt lấy, hai người một bắt một

trốn, đợi thím Dương quay lại giúp đỡ, hai người bọn họ đã xoắn thành

một nùi.



Thím Dương tốn sức mới tách bọn họ ra được, tập trung

nhìn vào, cổ Chúc bà bà bị cào vài vết đỏ, đều do người đàn bà kia làm,

có điều chính chị ta cũng không tốt đi đâu, tóc bị kéo tơi bời một bên.

Lâm Y hận nói. “Dưới chân thiên tử lại có điêu dân làm loạn, thím Dương mau lấy dây thừng ra đây, trói chị ta đi gặp quan”.



Người đàn bà kia vùng dậy định bỏ chạy, thím Dương chạy đến túm lấy váy áo

chị ta kéo thật mạnh, còng chặt hai tay chị ta, chị ta liều mạng giẫy

giụa, nhưng thím Dương ở nông thôn đã quen làm việc nặng, sức lực cũng

lớn, căn bản tránh không thoát, chị ta quýnh quáng lên, kêu la. “Các người dám bắt ta? Có biết ai sai ta tới hay không, nói ra các người phải nhảy dựng lên!”.



Lâm Y cầm biển “Đóng cửa” ra treo trước điếm, lại đóng cửa lại, cười dài hỏi. “Là ai, ta đang muốn biết đây, nói nghe xem thử”.



Người đàn bà quấn khăn lam thấy nàng đóng cửa, hoảng lên, gào hướng cổng. “Đừng tưởng các người đóng cửa liền không có ai biết, những người đến xem náo nhiệt còn đang ở bên ngoài kia!”.