Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 152 : Là ai đứng đằng sau
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lâm Y vẫn cười, nâng giọng nói to hơn chị ta. “Tuy là ta đóng cửa, nhưng một không chửi, hai không đánh, người bên ngoài nghe được thì vấn đề gì?”.
Người đàn bà quấn khăn lam cười giảo hoạt, há mồm liền kêu như heo bị chọc tiết. “Ai tới đây, có người dùng…”.
La chưa xong, lập tức nín, thì ra Lâm Y bốc từ tay áo ra một nắm tiền giơ
ra trước mặt chị ta. Chị ta nhìn tiền, rồi lại nhìn Lâm Y. “Cô đang làm cái gì?”.
Lâm Y hất cằm. “Nói ra ai đứng đằng sau sai bảo, tiền này thuộc về chị”.
Chị ta cúi đầu, ánh mắt liếc từ trái sang phải, từ phải lại sang trái,
trong miệng còn lẩm nhẩm, làm như đang tính toán, qua một lúc, ngẩng đầu lên. “Thêm mười văn, tôi nói cho cô”.
Lâm Y sảng khoái ném xuống đất. “Nói”.
Chị ta nhanh chóng đáp. “Là phu nhân Âu Dương phủ doãn sai tôi tới”.
Lâm Y tiếp tục hỏi. “Tại sao sai chị tới, mục đích gì?”.
Chị ta đáp. “Cái này tôi không biết”.
Trong lúc đối thoại, Lâm Y nhìn chằm chằm ánh mắt của chị ta, thấy được sự
mập mờ úp mở bên trong, nàng hơi trầm ngâm, bảo thím Dương buông chị ta
ra. Người đàn bà quấn khăn lam không bị trói buộc nữa, nhanh chóng ngồi
xổm xuống hốt tiền rơi vãi trên đất, nhét vào túi, chạy vội ra cửa.
Lâm Y lập tức đẩy thím Dương, dặn dò. “Theo đuôi chị ta”.
Thím Dương cũng vội vàng ra cửa, theo dõi người đàn bà quấn khăn lam, nhưng
rốt cuộc thím Dương không phải người gốc Đông Kinh, không rành địa hình
nơi này, lúc ở ngõ Châu Kiều thì không sao, nhưng vừa ra khỏi ngõ, quẹo
bảy tám đường hẻm, liền mất dấu người đàn bà đó. Thím Dương dụi mắt rồi
lại dụi mắt, đi lòng vòng chung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì, đành ủ rũ về nhà, thỉnh tội với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, tôi để mất dấu cô ta, xin thiếu phu nhân trách phạt”.
Lâm Y nghe thím kể những việc trải qua, an ủi. “Cũng không phải lỗi của thím, phạt thím được gì đâu”.
Chúc bà bà nói. “Tôi thì quen thuộc đất Đông Kinh, ngặt nỗi tuổi già sức yếu, chạy không nổi, bằng không đã đuổi theo rồi”.
Thím Dương hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân không tin là phu nhân phủ doãn đứng đằng sau chứ?”.
cũng không dám tỏ thái độ quá căng thẳng”.
Lâm Y nói. “Quan trường thực sự là loạn tùm lum, em không hiểu, chỉ muốn biết hôm nay kẻ phá rối đến có liên quan gì đến bọn họ không”.
Trương Trọng Vi im lặng tự hỏi, cân nhắc lại những lời Lâm Y phân tích ban
nãy, cuối cùng đưa ra kết luận, đảng phái tranh nhau thì không biết,
nhưng người thuê kẻ gây rối đến nhất định không phải Ngưu phu nhân.
Lâm Y liên tiếp bị Ngưu phu nhân bức bách, vốn đã không cao hứng, nghe vậy phản bác. “Cớ gì chàng kết luận như vậy, hay bởi vì bà là trưởng bối của chúng ta?
Chàng chớ quên, chúng ta dù gọi bà ấy một tiếng ‘bà ngoại’, nhưng thật
ra chẳng dính dáng gì cả”.
Trương Trọng Vi nói. “Không
liên quan đến việc đó, nương tử em thử ngẫm lại xem, bà ngoại tuy cũng
mở tửu điếm, nhưng hai tòa tửu lâu của bà đều chỉ chiêu đãi nam khách,
cho dù kẻ phá rối thật sự làm chúng ta sập tiệm, bà ấy được lợi cái
gì?”.
Lâm Y chỉ nghĩ tới Ngưu phu nhân từng khuyên nàng đừng
mở tửu điếm, lại có ý đồ mời phu nhân phủ doãn, quên mất điều này, nghe
Trương Trọng Vi giải thích xong, cảm thấy có vài phần đạo lý, chỉ nói. “Vậy tạm thời để bà ấy qua một bên, những người bất hòa với chàng trên quan
trường, phe nào có khả năng sai sử người đàn bà kia nhất?”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Nếu đã bất hòa thì phe nào cũng có khả năng hết, sao ngay lập tức nhận ra được”.
Lâm Y suy nghĩ cũng rất đau đầu, nhác thấy đêm đã khuya, đành phải tạm thời để nghi vấn lại đó, thay đồ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, tửu điếm và cửa sổ bán cơm cứ theo lẽ thường mở cửa, nhưng vì
hôm qua người đàn bà quấn khăn lam đến làm loạn, tửu điếm buôn bán thảm
đạm hơn nhiều. Lâm Y cực kì căm tức, rồi lại không thể làm gì, chỉ có
thể ngồi sau quầy tiếp tục đoán rốt cuộc là ai âm mưu.
Thanh Miêu
nhớ thương việc hôm qua, không lòng dạ nào bán cơm đĩa, liền đổi tay với thím Dương, để thím ra sau bán, chính mình chạy ra trước điếm, hỏi Lâm
Y. “Nhị thiếu phu nhân, nghĩ ra chưa?”.
Lâm Y lắc đầu, kể lại hôm qua nàng và Trương Trọng Vi thảo luận cho cô nghe, hỏi. “Người ta nói trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ta và Nhị thiếu gia nghĩ
không ra đáp án, bởi vậy thử hỏi em, ai là người có khả năng lớn nhất?”.