Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 153 : Tra ra manh mối
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Thanh Miêu nhanh chóng đáp. “Là Ngưu phu nhân”.
Lâm Y lấy làm lạ, hỏi. “Vì sao em lại khẳng định chắc nịch như vậy?”.
Thanh Miêu đáp. “Nhị thiếu phu nhân nói tranh giành đảng phái, em nghe không hiểu, nhưng
hiểu được các vị đại nhân làm quan phá điếm nhà chúng ta thì lợi chỗ
nào?”.
Lâm Y nói. “Ngưu phu nhân phá điếm nhà chúng ta cũng đâu có lợi gì, nhà bà ấy mở tửu lâu chuyên chiêu đãi nam khách cơ mà”.
Thanh Miêu không cho là đúng. “Bây giờ không mở, chưa chắc tương lai sẽ không”.
Câu này có lý, Lâm Y đăm chiêu chốc lát, chậm rãi gật gù. Thanh Miêu chủ động xin ra chiến trường. “Nhị thiếu phu nhân, em đến nhà họ Dương hỏi Viên Lục thử tin tức thế nào, được không?”.
Lâm Y nghĩ nghĩ, đồng ý.
Thanh Miêu liền cởi tạp dề ra, đi hướng phủ họ Dương. Phủ họ Dương ngay bên
kia bức vách của ngõ Châu Kiều, khoảng cách quá gần, chưa tới mấy bước,
Thanh Miêu ở đó mấy ngày, hiểu quy củ, không đi cổng lớn, trực tiếp rẽ
qua cổng viện hướng tây chỗ người hầu ở, hỏi gã sai vặt canh cổng. “Tôi đến tìm Viên Lục, phiền đại ca gọi dùm một tiếng”.
Gã sai vặt nghe một tiếng ‘đại ca’ mát hết ruột gan, nghiêng người chỉ vào trong viện, nói. “Hắn ở kia kìa”.
Thanh Miêu cảm ơn, đi đến dưới tàng cây, đợi đến gần mới nhận ra Viên Lục
không chỉ có một người. Bên cạnh còn một cô gái khác, cô gái này Thanh
Miêu cũng biết, là Kim Bảo hầu hạ bên người Ngưu phu nhân. Thanh Miêu
cũng không bởi vì Kim Bảo ở đó mà dừng bước, vẫn đi về hướng đó, Kim Bảo nhìn thấy cô, sửng sốt, đầu ngẩng lên thật cao, hỏi. “Thanh Miêu hôm nay rảnh rỗi đến chỗ chúng ta? Trong điếm không bận bịu gì sao?”.
Thanh Miêu cảm thấy lời này có ẩn ý, càng nhận định kẻ âm mưu là Ngưu phu nhân, nói. “Trong điếm buôn bán thật sự bận quá mức, Nhị thiếu phu nhân nhà chúng tôi
đành phải mướn thêm hai người, tôi được chút thời gian rảnh, liền tới
tìm Viên Lục đại ca trò chuyện”.
Nghe cô gọi ‘Viên Lục đại ca’ rõ là thân thiết, Kim Bảo hơi nhíu mày, cố ý hỏi. “Sao, cô lại đến đây mượn phòng bếp Viên Lục? Lần trước cô làm anh ấy bị phu
nhân nhà chúng ta mắng một trận, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu”.
Chuyện Viên Lục bị mắng, Thanh Miêu lần đầu nghe thấy, kinh ngạc hỏi Viên Lục. “Thật sao?”.
Lâm Y dở khóc dở cười. “Thanh Miêu, nơi này không phải nông thôn, không thể tùy tính tình em được, em mà đi, người ta bắt được sẽ tha em đi gặp quan”.
Thanh Miêu giật mình. “Khó trách nhà họ Dương nhiều người hầu như vậy, Ngưu phu nhân không sai bọn họ tới phá, lại phải mướn người khác”. Nói xong lại ảo não. “Người ở kinh đô làm việc ném đá giấu tay, em không quen nhìn”.
Lâm Y nhẹ giọng. “Gặp nhiều thì quen thôi”.
Thanh Miêu đảo mắt, đột nhiên cười to. “Em chẳng qua là chân ướt chân ráo vào thành, nhất thời không thích ứng kịp thôi, ném đá giấu tay hại người ai không biết? Nhị thiếu phu nhân
yên tâm, chờ nhìn xem em làm việc”.
Lâm Y sớm tức giận khó bình Ngưu phu nhân, không ngăn Thanh Miêu, chỉ dặn. “Cẩn thận chút, đừng để người ta phát hiện”.
Thanh Miêu ghé sát qua, giải thích kế sách, lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, không thể mang vũ khí, vậy chúng ta đi thế nào?”.
Lâm Y cười. “Ăn mừng tân điếm nhà người ta khai trương, đương nhiên phải chuẩn bị quà”.
Nàng lấy danh mục quà tặng lúc điếm khai trương ra, tìm được tên Ngưu phu
nhân, chiếu theo đó chuẩn bị một phần lễ vật tương đương, lại đóng cửa,
chỉ chừa thím Dương bán cơm ở đằng sau, chính mình dẫn theo Thanh Miêu
và Chúc bà bà đi hướng tửu điếm nhà họ Dương.
Bọn họ ra ngõ hỏi
thăm một hồi, đi vào tân tửu điếm, đoán thử xem nó ở đâu? Thì ra là ngay tại đình viện phủ họ Dương, chẳng qua ngăn hoa viên và một toàn nhà
riêng ra, xây thành tửu điếm cao cấp. Thanh Miêu hối hận. “Lúc mới đến nhà họ Dương, lẽ ra em nên lượn ra sau nhìn trộm một chút”.
Lâm Y an ủi cô. “Nhìn thì cũng được gì đâu, còn không phải vẫn chịu cơn tức, mặt cười đến chúc mừng”.
Trước tửu điếm, cách cổng thật xa đã dựng các tấm lạp tre trang trí xanh đỏ,
ngăn cách người bên ngoài, trước lối vào là hai phụ nữ cao to vạm vỡ,
phụ trách ngăn nam khách lại; cổng xây đúp hai lớp mái, ở giữa là hàng
hiên hình thang, chóp đỉnh từng lớp đều đặt dàn trồng hoa, chim chóc đủ
kiểu, tua rua phủ xuống đủ sắc màu.
Lại ngẩng lên xem, trên cổng – một biển hiệu cực đại lóe sáng, trên khắc năm chữ to – Dương gia nương tử điếm.