Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 156 : Thủ đoạn bỉ ổi

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Kim Bảo nghe trong lời nói của Ngưu phu nhân lộ ra vài phần đắc ý, vội vàng thúc ngựa mà lên. “Đương nhiên, nhiều chính điếm còn so kém nhà chúng ta”.



Chiêu này nịnh bợ ngay đúng chỗ, Ngưu phu nhân hơi mỉm cười, nói. “Đúng là vì như thế ánh mắt người ta mới nhìn chằm chằm vào chúng ta, đặc

biệt các tửu điếm cho nam khách không bằng chúng ta lại giữ lòng ghen

tức, nhìn thấy con gián liền đi theo làm rộn lên, hận không thể tửu điếm nhà chúng ta lập tức sụp”.



Chiếu theo ý Ngưu phu nhân thì chẳng cần biện pháp bỏ gián, nhưng Kim Bảo lại có cách suy nghĩ khác. “Phu nhân, hôm nay bị Lâm phu nhân ám hại như vậy, ngày mai công việc buôn

bán của chúng ta khẳng định sẽ hỏng, chỉ sợ các vị phu nhân nhà quan lại khó khăn kéo được quan hệ lại quay về cước điếm nhà họ Trương…”.



Ngưu phu nhân hận lời này, ác độc trừng mắt liếc Kim Bảo, mắng. “Chẳng lẽ ta không biết sao? Còn phải nhờ ngươi nhắc nhở?”.



Kim Bảo vội giải thích. “Phu nhân đừng vội, nô tỳ có biện pháp”.



Ngưu phu nhân hỏi. “Biện pháp gì, nói nghe một chút, nếu vẫn vô dụng, ta cho người tha đi đánh đòn”.



Kim Bảo không kìm nổi run lên, nói. “Cước điếm của bọn họ khác chúng ta, cổng giáp đường ngõ, trước cửa kẻ đến

người đi, ngay cả bình phong hay khoảng sân ngăn cách cũng không có,

chúng ta chỉ cần tìm hai tên lưu manh, vọt vào trong đập phá một vòng,

đảm bảo không ai dám đến nữa”.



Ngưu phu nhân cười to. “Diệu kế, trong điếm có đàn ông xông vào, làm gì còn phu nhân nhà quan lại

nào dám đến nữa, nếu sờ ai đó một phen, đừng nói các phu nhân, nương tử

nhà bình dân cũng không dám đi”.



Kim Bảo thấy kế sách của

mình được Ngưu phu nhân tán thưởng, trong lòng biết tính mạng an toàn,

thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngưu phu nhân từ trước đến nay thưởng phạt

phân minh, cười nói. “Chỉ cần được việc, tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho ngươi”.



Kim Bảo vui mừng rạo rực đáp lời, nói. “Vậy nô tỳ đi tìm mấy tên lưu manh đến?”.



Ngưu phu nhân mắng. “Hồ đồ, chúng ta mới tranh cãi với bọn họ xong, cước điếm nhà họ Trương lập tức có kẻ phá quấy, ai chẳng nghĩ là do chúng ta làm”.



Kim

Bảo lấy sai lòng, lại bị ăn mắng, mấy tiểu nha hoàn bên cạnh muốn cười

mà không dám, nhịn thực vất vả. Kim Bảo biết sợ im miệng, ngoan ngoãn


Hai gã lưu manh còn tưởng chủ điếm định lấy tiền mua chuộc cho xong việc,

liếc nhau, nghĩ bụng : nhận thêm tiền của một bên cũng chẳng có gì không tốt, nhận xong lại về báo cáo kết quả, vì thế cùng ngậm miệng, chỉ chờ

Thanh Miêu dẫn đi nhận tiền.



Thanh Miêu trấn an hai tên lưu manh xong, tại gọi vài vị nương tử đang định trốn ra ngoài. “Hôm nay các vị bị sợ hãi, thật là thất lễ, bởi vậy mấy thức rượu đều miễn

phí, còn tặng thêm một đĩa thịt dê mềm, lấy làm an ủi”.



Các vị nương tử nghe xong, bước chân ngừng lại, chần chờ nói. “Nương tử điếm nhà các người có đàn ông xông vào, làm sao uống rượu được nữa?”.



Thanh Miêu nhẹ nhàng cười, giơ tay lên vỗ vỗ hai cái, tiếng vang chưa mất, đã thấy bốn năm người vạm vỡ tay cầm dây thừng đi vào, mọi người còn chưa

hiểu sao, hai gã lưu manh đã bị trói thành bánh chưng, miệng còn bịt

vải.



Thanh Miêu cúi người hành lễ với các vị nương tử chung quanh, nói. “Hiện tại trói bọn chúng đi gặp quan, đến lúc đó xin các vị cùng làm chứng cho”.



Mấy người nể mặt phần rượu miễn phí, gật gật đầu. Thanh Miêu tạ ơn, gọi

thím Dương trông chừng điếm, bản thân dẫn mấy người vạm vỡ kia kéo hai

tên lưu manh ra nha môn cáo trạng.



Âu Dương phủ doãn nghe nói là

cước điếm nhà họ Trương xảy ra chuyện, phá lệ dành thời gian, lập tức

thăng đường, sai người áp giải hai tên lưu manh lên, thẩm vấn. “Cước điếm nhà họ Trương có thù oán gì với hai ngươi, khiến các ngươi phải đến phá rối?”.



Hai gã lưu manh hô to oan uổng, rên la. “Thanh thiên Đại lão gia, chúng con không phải cố ý, chẳng qua tưởng lầm cước

điếm nhà họ Trương chiêu đãi nam khách, định vào uống chén rượu, còn

chưa đặt mông ngồi đã bị bọn họ trói gô đến”.



Âu Dương phủ doãn thấy Thanh Miêu quỳ gối dưới công đường, liền hỏi. “Bọn họ nói có thật không?”.



Thanh Miêu miêu tả lại tình hình ban nãy trong điếm, nói. “Các nương tử trong điếm đều có thể làm chứng, chẳng qua thân phận của bọn họ không thể xuất đầu lộ diện”.



Âu Dương phủ doãn nói. “Không ngại, cho người đến gặp cũng được”.



Vài nha dịch lĩnh mệnh, từ Thanh Miêu dẫn đường, đi hướng cước điếm nhà họ Trương.