Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 157 : Phủ doãn xử án

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Trong cước điếm, các nương tử đều còn ở, Thanh Miêu mời nha dịch đứng chờ ngoài cửa, vào điếm thỉnh cầu bọn họ đi làm chứng. Các nương tử ban nãy bị hoảng sợ, cũng hận hai tên lưu manh kia, hơn nữa chỉ cần người

hầu đi là được, liền đồng ý phái nha hoàn ra công đường làm chứng.



Có nhân chứng, xử án cũng đơn giản, Âu Dương phủ doãn nghe mấy cô nha hoàn kể lại, lúc này ném thẻ phán, truyền đánh hai tên lưu manh mỗi tên ba

mươi đại bản.



Nha dịch cũng biết nhìn sắc mặt quan trên, thấy Âu

Dương phủ doãn thật sự muốn trị hai tên kia, không dám nhẹ tay, nghiêm

hình mà đánh, ba mươi đại bản đánh xong, mông hai tên kia đã da tróc

thịt bong.



Âu Dương phủ doãn xử án xong xuôi, đang định bãi đường, sư gia tiến lại gần, nói nhỏ. “Phủ doãn đại nhân, vừa rồi Điểm Thúy nháy mắt ra dấu với bên này, chỉ sợ phu nhân có việc tìm ngài”.



Âu Dương phủ doãn vốn không thích phu nhân của mình can thiệp công sự,

nhưng nghĩ cước điếm nhà họ Trương có phần của phu nhân phủ doãn, hẳn

thực sự cũng không sao, vì thế tạm thời chưa bãi đường vội, ra sau gặp

phu nhân, hỏi. “Phu nhân sao lại tới nha môn, có việc gì ư?”.



Phu nhân phủ doãn nói. “Phu nhân Trương hàn lâm ban nãy mới tìm đến, bảo rằng lưu manh gây rối là do sau lưng có kẻ sai sử”.



Âu Dương phủ doãn vuốt râu. “Không sai, ta cũng đoán vậy, bọn họ xưa nay tuy rằng hành vi vô lại,

nhưng đều không phải kẻ không có đầu óc, nếu chẳng nhận món hời của

người khác, nào dám tùy tiện đắc tội quan viên triều đình”.



Phu nhân phủ doãn nói tiếp. “Lão gia không ngại thì phái hai nha dịch lặng lẽ theo đuôi bọn họ, âm thầm tìm tòi xem”.



Âu Dương phủ doãn cho rằng kế này cũng ổn, đồng ý với phu nhân phủ doãn,

chờ quay lại công đường, liền thì thầm vài câu với sư gia, sai ông này

đi xuống an bày.



Tiếng trống bãi đường vang lên, mấy nha dịch tiến đến, xách hai gã lưu manh ném ra ngoài, hai tên này thân thể chắc nịch, mặc dù bị đánh ba mươi đại bản, vẫn nhịn đau đứng lên bỏ chạy được, bọn hắn không để ý đằng sau có bốn nha dịch đang lặng lẽ theo đuôi.



Hai gã lưu manh vội vã tìm đến chủ mưu đòi tiền thuốc thang, không thèm đi

đường vòng, lập tức chui vào cổng sau phủ họ Dương, gọi bà giữ cửa dẫn


Dương Thăng thấy mẹ thương tâm, không trốn nữa, bước đến đỡ bà ta. Ngưu phu nhân trời sinh tính mạnh mẽ, gạt tay con ra, nói. “Anh cút ra ngoài đi chơi đi, để ta tự nghỉ ngơi”.



Kim Bảo vội chạy đến đỡ bà ta về phòng ngủ, lúc đi ngang qua Dương Thăng, nhanh chóng thì thầm hai tiếng. “Viên Lục”.



Dương Thăng biết, chờ Ngưu phu nhân về phòng, nhanh như chớp chạy ra cổng

sau, Viên Lục quả nhiên đang chờ ở đó, thấy anh ta đến, vội ghé tai, nhỏ giọng nói. “Thiếu gia, Lan Chi vừa gửi tín đến, bảo rằng Ngưu Đại Lực lại đến đùa giỡn cô nương ấy”.



Ngưu Đại Lực là biểu huynh của Dương Thăng, con trai của ca ca Ngưu phu

nhân, Dương Thăng nghe vậy, hai mắt trợn lên, cả giận hét một tiếng “Khinh người quá đáng”, phóng ra ngoài. Tới chỗ Lan Chi, Ngưu Đại Lực đã đi, Lan Chi bổ nhào vào lòng Dương Thăng, khóc ròng. “Thiếu gia, hắn cả ngày đến quấy nhiễu, làm sao bây giờ”.



Dương Thăng an ủi người yêu, xoay người chạy đến nhà họ Ngưu, gọi Ngưu Đại

Lực ra, không nói câu nào, trước vung quyền đánh thẳng vào mũi hắn, máu

chảy đầm đìa.



Ngưu Đại Lực ăn đau, giơ tay chùi, thấy đầy là máu, nhất thời sợ quá khóc lên, vừa chạy vào nhà vừa la. “Ta phải nói cho cha mẹ biết, để cha mẹ phân xử công bằng”.



Cha mẹ Ngưu Đại Lực chính là anh trai và chị dâu của Ngưu phu nhân, bọn họ

biết chẳng khác nào Ngưu phu nhân cũng biết, Dương Thăng không dám mạo

hiểm, vội vàng đuổi theo bắt lấy Ngưu Đại Lực, nói. “Anh mang tiếng

là biểu huynh tôi thế mà làm người không phúc hậu, theo dõi tôi tìm đến

chỗ Lan Chi thì thôi, còn đùa giỡn cô ấy, rốt cuộc anh có để tôi vào mắt không?”.



Ngưu Đại Lực ấm ức, bịt hai lỗ mũi đang chảy máu, nói. “Cậu còn biết tôi là biểu huynh của cậu? Chỉ vì đứa kỹ nữ mà đánh biểu huynh thành như vầy”.



Dương Thăng quát. “Là anh giở trò với cô ấy trước”.



Ngưu Đại Lực cười khỉnh. “Lan Chi của cậu, không biết đã bị bao nhiêu người đùa giỡn qua rồi, sao cậu không tìm mà đập bọn họ, chỉ biết khi dễ tôi”.



Câu này đâm trúng nỗi đau chôn trong lòng Dương Thăng, nhịn không được lại

nắm lấy cổ áo hắn vung thêm quyền nữa. Ngưu Đại Lực lại khóc la thảm

thiết, muốn chạy vào nhà, Dương Thăng tóm hắn lại, nói. “Anh muốn kỹ nữ thế nào, tôi mua tặng, nhưng Lan Chi không được, nếu anh còn gặp lại cô ấy, cẩn thận tôi chặt cụt hai tay anh”.