Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 158 : Hiệp nghị cưới vợ
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Ngưu Đại Lực gân cổ lên. “Lan Chi có gì khác kỹ nữ, cớ gì cậu động được, tôi không được? Kỹ nữ khác tôi không thèm, chỉ muốn Lan Chi”.
Đối mặt với kẻ không phân rõ phải trái như vậy, Dương Thăng chán nản. “Cô ấy là người của tôi, anh không rõ sao?”.
Ngưu Đại Lực cười nhạo. “Người của cậu? Đưa giấy bán mình ra đây tôi xem”.
Dương Thăng nghẹn, Lan Chi mặc dù bị chủ nhân lúc trước đuổi đi, nhưng vẫn
chưa trả giấy bán mình cho cô, nói ngắn gọn, hiện giờ cô vẫn là kỹ nữ,
chủ nhân lại không phải Dương Thăng.
Ngưu Đại Lực thấy Dương Thăng không nói được gì, dương dương tực đắc. “Nếu không có giấy bán mình, Lan Chi không phải người của cậu, nếu đã không
phải của cậu, cớ gì không cho tôi động vào? Nói cho cậu biết, tôi chẳng
những động, còn muốn đón cô ấy vào nhà nữa kìa”.
Dương Thăng uy hiếp hắn. “Đừng quên nhà họ Dương chúng tôi có người thân làm quan, chớ chọc giận tôi”.
Ngưu Đại Lực phủi lời anh ta. “Nhà các người chỉ có hai thân thích làm quan, một người xa ở Cù Châu, một
người thì ở gần trước mắt nhưng ai cũng biết hai bên mới trở mặt xong,
bọn họ không tính sổ với các người thì thôi, phải cảm ơn trời đất, còn
dám dựa hơi người ta lên mặt hả?”.
Ngưu Đại Lực dù đần độn,
nói lại có lý vô cùng, Dương Thăng lại nghẹn, không khỏi oán giận Ngưu
phu nhân làm quan hệ với nhà Trương Trọng Vi biến xấu, bây giờ ngay cả
chỗ dựa cũng không có nữa. Anh ta định về khuyên Ngưu phu nhân, để bà ta sang nhà Trương Trọng Vi xoa dịu quan hệ, nhưng trước mắt có việc quan
trọng hơn cần hoàn thành, đó là trấn an Ngưu Đại Lực, vì hắn lại đang ồn ào muốn tố cáo với cha mẹ Dương Thăng ăn hiếp hắn, nói cho cô hắn là
Ngưu phu nhân cũng biết.
Dương Thăng ra vẻ thân thiết, ôm bả vai Ngưu Đại Lực, hỏi. “Biểu huynh, anh muốn tôi thế nào mới bằng lòng buông tha Lan Chi?”.
Ngưu Đại Lực nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói. “Cậu có tư cách gì trả giá? Ném về tiền tài, nhà cậu không giàu bằng nhà
tôi, ném về quyền thế, cha tôi còn có chức quan trên người, cả nhà cậu
chỉ là thân áo vải”.
Dương Thăng sửng sốt, thật đúng như thế, anh ta quả thật không có gì đáng để thương lượng, trở nên ão nảo, ai
nói Ngưu Đại Lực ngu ngốc chứ, vì sao tới lượt anh ta gặp hắn, đầu óc
hắn còn lanh lợi hơn người bình thường?
Ngưu Đại Lực cũng ôm bả vai anh ta, cười nói. “Biểu đệ, cậu cũng chớ có hẹp hòi quá, Lan Chi kia chỉ là đứa kỹ nữ, cho tôi
Lâm Y cười. “Theo cháu, căn bản không cần phiền toái như vậy, hôm nay cậu đến nhà của
chúng cháu, nhất định không ít người nhìn thấy, cậu chỉ cần đi về tươi
cười như hoa, người ngoài liền hiểu”.
Dương Thăng cảm thấy ý này không tồi, mừng rỡ tạ ơn Lâm Y, để quà cáp lại, cáo từ rời đi.
Trương Trọng Vi lấy làm lạ, nói với Lâm Y. “Ta còn tưởng nương tử phải đuổi cậu ra”.
Lâm Y sẵng giọng. “Rốt cuộc vẫn là trưởng bối, làm sao em đối xử vậy được, dù hiện giờ
cậu như thế nào, lúc trước cứu giúp chúng ta trong cơn hoạn nạn là thật
tâm thật lòng”.
Trương Trọng Vi lại nói. “Sớm biết bà ngoại phẩm hạnh như thế, lúc trước chúng ta thà ngủ đường cái còn hơn vào nhà bà ta”.
Lâm Y nói. “Cậu luôn không quan tâm việc buôn bán trong nhà, bà ngoại làm gì chắc chắn
cậu không biết, hôm nay có thể dùng thân phận trưởng bối đến xin lỗi
chúng ta, quả không thay đổi, chúng ta làm người cũng chớ nên quá mức,
nói gì thì nói, tác thành nhân duyên của người khác, việc hỷ một cọc,
coi như như tích đức”.
Trương Trọng Vi nhịn không được cười rộ lên. “Chỉ sợ việc hỷ lần này sẽ khiến bà ngoại tức giận đến giơ chân”.
Lâm Y cười liếc yêu phu quân một cái. “Em đâu có nói vậy, là chàng bịa đặt à nha”.
Thanh Miêu bán cơm đĩa xong, đóng cửa lùa, đi vào thấy trên mặt đất đặt một thùng, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân ra phố mua mấy thứ này khi nào vậy?”.
Lâm Y lắc đầu. “Không phải ta mua, là quà Dương thiếu gia đưa”.
Thanh Miêu kinh ngạc, cầm kéo đưa Lâm Y, giục nàng mau mở thùng ra, nhìn xem quà của nhà họ Dương là thật tâm hay giả ý.
Lâm Y gật đầu, cười mắng. “Nha đầu này, biết được thế nào là thật tâm, thế nào là giả ý không?”.
Thanh Miêu đã cắt dây xong, xốc mở thùng, kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, chủ tử mau đến nhìn xem”.
Lâm Y cũng nhìn vào, hai bình hoa nạm trân châu, một lò huân hương chạm
rỗng hình mây trời, còn lại mấy thứ nàng không biết là gì, vội gọi
Trương Trọng Vi. “Chàng làm quan, mau tới nhìn xem đây là thứ quý báu gì”.