Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 163 : Bất ngờ gặp lại Bát nương

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Dương Thăng và Ngưu phu nhân tranh chấp, quả nhiên là vì hôn sự của

anh ta và Lan Chi, sự tình rất đơn giản, một người muốn cưới, một người

không cho. Ngưu phu nhân nói quyết tuyệt. “Muốn cưới Lan Chi, trừ khi tôi chết”.



Dương Thăng không phải “đứa con có hiếu” bình thường, nghe xong câu

này, không hồi tâm chuyển ý mà bỏ nhà ra đi. Còn đi đâu, vì Ngưu phu

nhân đang nổi nóng, cũng không phái người đi tìm.



Trương Trọng Vi nghe gã sai vặt kể lại xong, trong lòng đã có tính

toán, xem ra Lâm Y liệu việc không tồi, đối tượng Dương Thăng thành thân hơn phân nửa là Lan Chi, vì giấu giếm Ngưu phu nhân nên mới cử hành hôn lễ tại tửu lâu.



Trương Trọng Vi tuy đã điều tra xong sự

tình, ngặt nỗi tìm không ra Dương Thăng. Vô sách, đang buồn rầu, chợt

nhớ tới người đưa thiếp cưới là Viên Lục, mới hỏi gã sai vặt. “Ngươi có biết Viên Lục ở đâu không?”.



Gã sai vặt đáp. “Ngày ấy theo thiếu gia ra đi, cũng là đến giờ vẫn chưa quay về”.



Cả kinh thành rộng lớn không biết ở đâu, Trương Trọng Vi hết cách,

đành về nhà nói cho Lâm Y hay, hai người cùng bàn bạc. Lâm Y nói chắc

như chém đi chặt sắt. “Cậu muốn gây chuyện thế nào chúng ta không

xen vào, nhưng liên lụy đến thân thích không được, việc hôn nhân này

không thể thành”.



Trương Trọng Vi phạm sầu. “Đạo lý ta cũng biết, nhưng tìm không ra cậu, biết sao?”.



Lâm Y hơi ngẫm nghĩ, nói. “Chúng ta không cần quản giáo con cái

thay người khác, hơn nữa còn là trưởng bối, chưa tới lượt vãn bối như

chúng ta lao tâm khổ tứ, viết phong thư nặc danh đưa tới phủ họ Dương

đi”.



Trương Trọng Vi vỗ tay khen hay, lúc này một người mài mực, một người trải giấy, dùng tay trái viết một bức thư cong cong vẹo vẹo, nhờ một

người rảnh rỗi đưa đến phủ họ Dương.



Ngưu phu nhân vừa đọc thư tin ngay, bà ta hiểu nhất con trai mình, chuyện giấu người nhà thành thân đúng là nó có thể làm được.


chồng của Trương Bát nương quan hệ với Lí Giản Phu càng lúc càng gay

gắt, ông ta năm lần bảy lượt muốn mượn sức cháu trai là Trương Bá Lâm

nhưng không có kết quả, dưới cơn giận liền sai con trai Phương Chính

Luân viết thư bỏ vợ, đuổi Trương Bát nương ra khỏi nhà.



Nhà họ Trương đã đi hết lên kinh, Trương Bát nương không có nơi dung

thân, may mắn người hầu của nhà họ Lí còn ở lại nhà cũ, nghe được có vị

nương tử phải lên kinh tìm chồng, liền sắp xếp cho Trương Bát nương kết

bạn cùng đi, lúc này cô mới thuận lợi đến được Đông Kinh.



Lâm Y có rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy Trương Bát nương khóc thương

tâm như vậy, không tiện mở miệng, cũng lo cô đói bụng, liền xuống bếp tự mình nấu nướng vài món đồ ăn, bưng lại cùng cô ăn.



Trương Bát nương một bụng sầu khổ, căn bản ăn không vô, Lâm Y luôn

mãi khuyên bảo mới miễn cưỡng dùng nửa chén cơm. Lâm Y thầm than, chọn

vấn đề không quan trọng hỏi trước. “Làm sao em biết nhà chúng ta ở đây?”.



Trương Bát nương hơi lộ ý cười, nói. “Là em vận khí tốt, Đinh phu nhân đồng hành chung thuê gian phòng ngay tại cách vách, em tính toán

đến chỗ của chị ấy ở trước, lại chậm rãi tìm, không ngờ nhìn thấy thím

Dương ngay cổng điếm, lúc này mới biết mọi người ở tại đây”.



Lâm Y vội hỏi. “Đinh phu nhân là hàng xóm? Để chị chuẩn bị phần quà, sang đó tạ ơn cô ấy”.



Trương Bát nương cúi đầu xoắn ngón tay, ngượng ngùng nói. “Lộ phí vào kinh em còn chưa trả, Tam nương có tiền, cho em mượn dùng trước được không, để em vào điếm làm việc trả nợ”.



Nàng hỏi qua lộ phí của Trương Bát nương, lấy tiền ra, vốn định lập

tức chuẩn bị quà cáp sang nói câu cảm tạ, nhưng thấy trạng thái tinh

thần của Trương Bát nương thực sự không tốt, liền dặn cô ở trong phòng

nghỉ ngơi, một mình nàng đi qua cách vách, báo tên họ, trả tiền cho Đinh phu nhân, cúi người hành lễ. “Đa tạ Đinh phu nhân cưu mang cô em

chồng Bát nương nhà tôi lên kinh, còn ứng ra lộ phí giúp nữa, tôi trước

hoàn trả lại cho chị, ngày khác sẽ đến bái tạ sau”.



Đinh phu nhân đáp lễ. “Lâm phu nhân chớ khách khí, tôi và Trương Bát nương đều là người cơ khổ, giúp đỡ nhau vốn nên”.