Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 164 : Trọng Vi tức giận

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Nói vậy cuộc hôn nhân của Đinh phu nhân cũng không thuận lợi, Lâm Y

không tiện hỏi nhiều, lại tạ ơn thay Trương Bát nương, cáo từ về nhà.



Trương Bát nương còn ngơ ngác ngồi trước bàn, ánh mắt trống rỗng, Lâm Y ngồi cạnh, nhẹ giọng hỏi. “Thúc thúc và thím đã biết chưa?”.



Trương Bát nương máy móc lắc đầu, nói. “Em không dám viết thư cho bọn họ, bởi vậy hẳn là không biết”.



Lâm Y nói. “Vậy chị cho người đến huyện Tường Phù một chuyến, đưa tin cho thúc thúc và thím”.



Trương Bát nương hoảng hốt, bắt lấy tay nàng. “Đừng, ngàn vạn lần đừng, nếu cha em biết, nhất định phải đánh tới cửa, mẹ em biết, nhất định phải mắng em đến chết”.



Nếu sợ bị mắng mà gạt thì còn có thể hiểu được, nhưng sự việc lần này chẳng lẽ không hy vọng có người thân ruột thịt trút giận cho mình sao?

Trương Lương đánh đến nhà ấy thì có gì không tốt?



Trương Bát nương ngập ngừng nói. “Con trai em còn ở nhà họ Phương…”.



“Bọn họ không chịu trả con cho em?”. Lời vừa nói ra, Lâm Y

liền biết sai, ở thời đại này, nếu sinh ra là con gái, sẽ cùng bị đuổi

ra khỏi nhà theo mẹ, còn nếu là con trai, thì thôi sớm chặt đứt suy

nghĩ.



Trương Bát nương đại khái là nhớ con, lại rấm rứt khóc không thành

tiếng. Lâm Y đáng thương cô, nhưng khóc lóc mãi hại thân, khuyên cô. “Chị biết em khổ sở, nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, em

ngồi đó đi, chị ra đường tìm người rảnh rỗi đến huyện Tường Phù báo

tin”.



Trương Bát nương thấy nàng đứng lên, luống cuống níu lấy cánh tay nàng, khóc ròng. “Tam nương tử, nể tình chúng ta ở chung từ lúc nhỏ, ngàn vạn lần đừng cho cha mẹ em biết, em không muốn sự việc ầm ĩ lớn hơn”.



“Không muốn ầm ĩ? Vậy em tính toán thế nào?”. Lâm Y bị cô kéo không động được thân, đành phải ngồi xuống lại, nói. “Em nói thử chị nghe xem, nếu có lý, chị sẽ gạt giúp em”.



Trương Bát nương thấy Lâm Y vẫn nguyện ý giúp mình, liền gạt nước mắt, nói. “Em không muốn bị bỏ, em muốn trở về”.



Lâm Y khó hiểu. “Đã muốn trở về, vì sao còn vào kinh?”.



Trương Bát nương lại rơi lệ. “Em đến nhà họ Phương cầu xin rất

nhiều lần rồi, mợ và quan nhân đều đồng ý cho em quay về, chỉ có cậu


Lúc này sắc trời đã tối muộn, Lâm Y lo lắng an nguy của chồng, không cho chàng đi một mình, khuyên nhủ. “Nhà họ Phương xa ở Tứ Xuyên, cho dù lúc này chàng gấp gáp chạy đến huyện

Tường Phù thì cũng làm được gì đâu? Chi bằng chờ tới trời sáng, không

chậm trễ chuyện gì”.



Trương Trọng Vi ban nãy tức giận quá mới sốt ruột, lúc này bình tĩnh

lại, thấy Lâm Y nói có lý, liền ngồi xuống, hai vợ chồng ăn cơm, chàng

nói. “Ta biết ngay nhà họ Phương sẽ không đối xử tử tế với Bát nương mà”.



Lâm Y gắp cho chàng một đũa thức ăn. “Vậy chàng cũng đừng nóng nữa, vì nhà họ Phương mà nóng hỏng đầu, không đáng giá”.



Trương Trọng Vi hơi trầm mặt xuống. “Ta là tức Bát nương kìa, đã bị ruồng bỏ rồi mà còn chưa tỉnh ngộ”.



Căn cứ tính tình của Trương Bát nương, lựa chọn trở về nhà họ Phương

không hề khiến Lâm Y thấy lạ, là bạn thân, người ở chung với cô ấy đã

lâu, nàng đau lòng Trương Bát nương rất nhiều, không muốn cô trở về nữa, hận chẳng thể học theo Trương Trọng Vi, theo ý nàng, khóa nhốt cô ấy

lại còn tốt hơn để cô ấy lại trở về chịu khổ.



Sự thật và tưởng tượng luôn khác xa nhau. Lâm Y cơm nước xong, cảm

thấy giam Trương Bát nương lại cũng không ổn, liền hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng định vẫn cứ nhốt Bát nương như vậy sao?”.



Trương Trọng Vi trả lời. “Chờ ngày mai thúc thúc và thím đến đây rồi nói sau”.



Trương Bát nương trong lòng đang khổ sở, để cô một mình chỉ sợ càng

suy nghĩ tiêu cực, Lâm Y rất muốn đến khai đạo cô, an ủi một chút, nhưng Trương Trọng Vi nhất quyết không cho nàng mở cửa, nói rằng đây là vì

tốt cho Trương Bát nương.



Lâm Y ngẫm nghĩ, quyết định áp dụng chiến thuật quanh co, hỏi. “Chàng nhốt Bát nương bên trong, nếu cô ấy muốn đi nhà xí thì phải làm sao?”.



Trương Trọng Vi trả lời không chút do dự. “Bên trong có bồn cầu”.



Lâm Y âm thầm trợn mắt, lại hỏi. “Cô ấy ngủ trong phòng, chúng ta ngủ ở đâu?”.



Trương Trọng Vi nhìn trong điếm, nói. “Bên ngoài đó rộng rãi, chúng ta ghép bàn lại, ngủ ngoài đó luôn”.