Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 165 : Gà nói vịt nghe
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Trương Trọng Vi đúng là dầu muối không thấm, Lâm Y vừa bội phục chàng quyết đoán xong, giờ lại tức đến nghiến răng, nàng bước đi vài bước,
đột nhiên nảy ra ý định. “Giữa đông lạnh lẽo thế này, chàng ít nhất cũng để em đi vào ôm mấy tấm chăn mền ra chứ?”.
Thời tiết quả thật đang giá rét, Trương Trọng Vi không thể không đồng ý, liền gật đầu, đến mở cửa giúp nàng. Lâm Y linh hoạt lách vào bên
trong, nhanh chóng đóng chặt cửa lại, lúc Trương Trọng Vi đẩy cửa thì
bên trong đã cài then, chàng gấp quá la lên. “Nương tử, em đừng nuông chiều nó”.
Lâm Y cười to. “Em ngủ chung với Bát nương, có gì đâu mà nuông chiều”.
Thì ra chỉ là Lâm Y đi vào, cũng không
phải muốn thả Trương Bát nương đi ra, Trương Trọng Vi an tâm, không nói
gì nữa. Lâm Y mở rương, lấy ra một bộ chăn đệm sạch sẽ, lại lấy thêm
gối, hé nửa cánh cửa bưng ra ngoài. Chốc lát sau, đằng trước điếm truyền đến tiếng kéo bàn, Trương Bát nương nghe thấy, lau hai mắt đẫm lệ, kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi. “Tam nương, bên ngoài làm sao vậy?”.
Lâm Y trả lời. “Là Nhị ca của em đang xếp bàn, nhà chúng ta nhỏ, chỉ có mỗi gian phòng ngủ này thôi, chị đuổi Nhị ca em ra ngoài đó ngủ rồi”.
Trương Bát nương trong mắt càng chất thêm nghi hoặc, hỏi. “Vậy Thanh Miêu ngủ ở đâu?”.
Lâm Y chỉ chỉ sau song cửa, nói. “Đằng sau còn có một gian phòng”.
Trương Bát nương khó hiểu. “Sao không cho Nhị ca đến phòng Thanh Miêu ngủ?”.
Lâm Y sửng sốt, xem ra Trương Bát nương cũng giống đại đa số mọi
người, đều cho rằng nha hoàn thị tì đều thành thông phòng cả. Nàng giải
thích. “Thanh Miêu có chí hướng, không muốn làm thiếp, chị định chọn cho cô nàng một gia đình tốt”.
Trương Bát nương hỏi. “Nhị ca đồng ý không?”.
Lâm Y buồn cười nói. “Nha hoàn của chị, liên quan gì đến Nhị ca em?”.
Trương Bát nương lo lắng. “Chị thật là to gan, không sợ mẹ chồng trách mắng?”.
Lâm Y cười to hơn. “Mẹ chồng chị xa ở Cù Châu, không xen vào”.
Trương Bát nương tỏ ra hâm mộ, không giấu giếm nổi. “Nếu biểu ca cũng đỗ đạt công danh, mưu chức quan làm thì tốt rồi”.
Hai người tâm sự, đêm đã muộn mới ngủ, ngày hôm sau Lâm Y muốn rời
giường trễ chút, nhưng Trương Bát nương đã sớm ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, nàng cũng đành dậy theo, ngáp dài hỏi. “Em không buồn ngủ? Ngủ nhiều chút cũng đâu có sao”.
Trương Bát nương mở hộp trang điểm của Lâm Y, bắt đầu bôi phấn, nói. “Em nghe thấy bên ngoài lạch cạch, chắc là điếm đã mở cửa, em đi ra hỗ trợ”.
Lâm Y đè tay cô lại, nói. “Trong điếm có người chăm lo, không cần em quan tâm, nhanh ngủ tiếp đi”.
Trương Bát nương không chịu, cười nói. “Lúc ở nhà chồng em còn dậy sớm hơn bây giờ, hôm nay đã ngủ nhiều lắm”.
Lâm Y lặng im, trong lòng chua xót, càng hạ quyết tâm ngăn cản Trương Bát nương về nhà họ Phương, sống những ngày không phải người sống ấy.
Trương Bát nương rất nhanh sửa soạn thành hình tượng
mình-như-mọi-ngày, mở cửa phòng ngủ, ra trước điếm phụ thím Dương và
Chúc bà bà, thím Dương thấy Trương Bát nương dậy sớm như vậy, nhớ lại
ngày xưa cô ở nhà mẹ đẻ được nuông chiều, không khỏi bi thương nổi dậy,
lặng lẽ lau mắt.
Trương Trọng Vi đi vào phòng, Lâm Y hầu hạ chàng rửa mặt chải đầu, hỏi. “Đêm qua ngủ ngon giấc không? Cái bàn cứng hay không cứng?”.
Trương Trọng Vi có chút buồn, nói. “Ngủ không ngon, nhưng không liên quan đến cái bàn, ta nghe thấy Bát nương khóc đến nửa đêm, làm sao ngủ được”.
Lâm Y nói. “Đều do em, là em khuyên cô ấy ở lại nhà mẹ đẻ, cô ấy không chịu, bấy giờ mới khóc lên”.
Trương Trọng Vi đấm xuống bàn. “Nó thế nhưng vẫn chưa nghĩ thông”.
Lâm Y nói ra chủ ý muốn mạnh tay bắt Trương Bát nương ở lại nhà mẹ đẻ cho Trương Trọng Vi nghe, hỏi. “Em như vậy có phải đã quá nhiều chuyện rồi không?”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Ta cũng nghĩ như em, nhưng rốt cuộc
thành bại ra sao còn phải xem ý thúc thúc và thím, dù sao cha mẹ còn đó, không có nơi cho vãn bối như chúng ta xen miệng”.
Trương Trọng Vi nói năng không còn kích động như hôm qua nữa, hẳn là một đêm đã suy nghĩ rất nhiều, bình tĩnh hơn. Lâm Y nói. “Đúng vậy, chuyện của Bát nương chúng ta không thể làm chủ, mấu chốt là thúc
thúc và thím làm như thế nào. Có điều nếu thực sự cô ấy muốn ở lại nhà
mẹ đẻ, em nguyện ý tiếp tế cô ấy, bảo cô ấy đến ở cùng chúng ta đi”.