Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 166 : Phương thị làm rùm beng
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Trương Trọng Vi chải đầu xong, đứng dậy, nói. “Vậy đi, ta tới huyện Tường Phù trước báo tin, chờ thúc thúc và thím nghe xong lại thương lượng tiếp”.
Lâm Y gật đầu, lấy áo bông sạch sẽ cho chàng thay. Vừa xỏ vào một bên tay, bên ngoài liền truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Trương Trọng Vi nghe
ngóng, quả thật là giọng Phương thị, kinh ngạc nói. “Ta còn chưa đi báo tin, sao thím đã tới rồi?”.
Lâm Y chưa tin, mở cửa ra ngoài nhìn xem, thì ra người đang lôi kéo
Trương Bát nương vừa khóc vừa cười kia quả thật là Phương thị. Nàng có
thể hiểu tâm tình của Phương thị khi gặp lại con gái, nhưng dù sao đây
cũng là khách điếm, ầm ĩ như vậy còn làm ăn thế nào được?
Ngoài cửa, thím Dương đã bắt đầu khuyên
nhủ Phương thị để bà ta nhỏ giọng chút, chớ ảnh hưởng các vị khách khác. Phương thị đâu phải người chịu nghe, càng to mồm hơn nữa, chữ chữ chói
tai. “Đây là em gái ruột thịt ngàn dặm xa xôi tìm đến nương tựa,
không chiêu đãi cho tốt thì thôi, còn bắt nó làm việc vất vả như thế”.
Đây không phải bác bỏ lời thím Dương, là đang mắng Lâm Y, Lâm Y giao
thiệp với phu nhân quan lại cũng lâu, khéo đưa đẩy hơn nhiều, không ra
ngoài đối đáp, chỉ ngoắc Trương Trọng Vi lại, đẩy chàng ra ngoài. “Thím đang mắng chửi kìa, chàng mau ra biện minh đi”.
Trương Trọng Vi cũng đau đầu Phương thị ghê gớm, thầm than một hơi, đi ra giải thích. “Thím, chúng cháu thương Bát nương còn chưa kịp, sao nỡ ép làm việc vất vả”.
Trương Bát nương nhẹ giật ống tay áo Phương thị, lí nhí. “Mẹ, là con tự mình muốn giúp, mẹ đừng trách Nhị ca Nhị tẩu, chúng ta đi vào nói sau”.
Phương thị kêu lên. “Có gì mất mặt mà phải đi vào trong nói? Ta cứ thích đứng đây đấy, không nói rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đi nơi khác”.
Lâm Y giận đấm khung cửa mấy cái, nghĩ bụng hôm nay buôn bán thôi coi như xong, vừa mở cửa đã dọa người, không bằng thừa dịp canh giờ còn
sớm, đóng cửa một ngày cho rồi. Nàng đi ra cửa, cúi người chào hai ba vị khách trong điếm, bảo rằng cước điếm nhà họ Trương hôm nay không kinh
doanh nữa, mời bọn họ hôm sau lại đến, cười nói. “Mỗi nhà đều có cái khó riêng, hôm nay đến lượt nhà chúng tôi giải quyết cái khó của mình”.
Các vị khách đều biết cư xử, không hề làm khó dễ, ngược lại cười đồng tình với Lâm Y. Lâm Y đích thân tiễn từng vị ra cửa, luôn mãi xin lỗi.
Phương thị thấy Lâm Y bị bắt đóng cửa điếm, vô cùng đắc ý, chuyển sang Trương Bát nương. “Con đừng sợ, có mẹ làm chỗ dựa cho con, bọn nó không dám ăn hiếp con đâu”.
Lâm Y bị tức đến bật cười, rốt cuộc là ai hà hiếp ai chứ? Nàng rất
Trương Trọng Vi vội la lên. “Có gì phải thương lượng, lúc chúng
ta còn ở Mi Châu, nhà họ Phương đã đối đãi chẳng ra sao với Bát nương
rồi, hiện giờ chúng ta xa ở kinh đô, em nó bị đối xử như thế còn nghĩ
thế nào nữa, khó khăn tách khỏi nơi đó, an ổn ở lại nhà mẹ đẻ đi, không
quay về nữa”.
Phương thị giờ phút này bình tĩnh lạ thường, nói với Trương Trọng Vi. “Ta biết con đau lòng em gái, nhưng phải nghĩ thay Đại ca các con nữa”.
Câu này có chút trọng nam khinh nữ, Trương Bát nương không biết nên
tiếp tục khóc, hay nên mừng vì Phương thị cũng có tâm tư để mình quay
về.
Lâm Y cảm thấy nhà mình suy nghĩ đúng, Trương Bát nương đã bị bỏ,
muốn quay về chưa chắc xong chuyện, còn phải xem nhà họ Phương có vui ý
hay không nữa. Nhận định sự thật Trương Bát nương bị nhà chồng ruồng
rẫy, ưỡn mặt dày, vứt bỏ thể diện cả gia tộc đến cầu nhà họ Phương đón
nhận Trương Bát nương lần nữa, không nhục nhã ư? Huống hồ địa vị của
Trương Bát nương ở nhà đó ban đầu đã khốn khổ rồi, bị bỏ xong lại quay
về, chỉ sợ càng bị người nhà họ Phương dẫm đạp dưới chân hơn.
Lâm Y biết, bản thân mình chỉ là cháu dâu, nếu nói ra ý kiến sẽ bị
cho là nhiều chuyện, nhưng thấy ánh mắt Trương Bát nương sưng đỏ, nàng
liền nhịn không được, vẫn là nói ra.
Phương thị nghe xong, lại nổi nóng, hỏi. “Nói theo ý cô, đưa nó về cũng nhục, không đưa về cũng nhục, vậy rốt cuộc là đưa về hay không đưa về mới tốt?”.
Lâm Y thầm oán, cũng uổng Phương thị tự xưng xuất thân dòng dõi thư
hương, năng lực suy nghĩ sao lại kém cỏi đến vậy, ý nàng rõ ràng muốn
giữ Trương Bát nương lại, Phương thị vì sao nghe mãi không thủng? Nàng
làm sao biết được, không phải Phương thị nghe không thủng, mà bà ta nói
như vậy không hề có ý muốn hỏi Lâm Y, thực tế là đang chất vấn chính
mình.