Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 167 : Đi hay ở
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Trương Trọng Vi trả lời câu hỏi của Phương thị. “Đã bị bỏ còn về
làm chi, ở lại nhà mẹ đẻ, cha mẹ đầy đủ, anh trai chị dâu cũng có, không để mặc nó đói được. Về phần thể diện, không đáng thứ gì, dù sao chính
cháu đã không cần, ca ca hẳn là cũng vậy”.
Phương thị xưa nay sảng khoái dứt khoát, hôm nay lại lần lần lữa lữa, chỉ biết xoắn tới xoắn lui ngón tay. Lâm Y thật sự chịu không nổi bộ
dạng bà ta như vậy, quay đầu gọi Thanh Miêu. “Đến huyện Tường Phù xem, mời tất cả những ai cần mời tới đây”.
Phương thị có thể đoán được tình cảnh sau khi Trương Lương đến là như thế nào, vội xua. “Không cần đi, chờ ta trở lại sẽ thương lượng với lão gia”.
Thanh Miêu động tác cực mau, chưa đợi bà
ta nói, người đã lao ra khỏi cửa, Phương thị hoảng lên cũng đuổi theo,
Lâm Y vội đẩy Trương Trọng Vi một phen. “Thím không quen đường xá ngõ Châu Kiều, chạy theo gọi thím về thôi, cẩn thận lạc đường”.
Trương Trọng Vi ừ, chạy vội đi. Thím Dương đứng ở cửa nhìn ngó một lát, nói. “Nhị phu nhân về chậm rãi thương lượng với Nhị lão gia cũng không có gì
không tốt, Nhị thiếu phu nhân cần gì mời hết bọn họ vào điếm, ầm ĩ hết
sức”.
Lâm Y đương nhiên biết Trương Lương mà đến thể nào cũng túi bụi với
Phương thị một phen, nhưng nàng vì Trương Bát nương, không để ý nhiều
như vậy. “Chờ bà ta về rồi chậm rãi thương lượng, năm ba ngày sau cũng chẳng ra được tí kết quả nào”.
Đang nói, Trương Trọng Vi đã dẫn theo Phương thị quay lại, kéo bà ta vừa đi vừa khuyên. “Mẹ, chuyện của Bát nương không thể chậm trễ, mau mau tụ họp cả nhà bàn bạc mới là đúng đắn”.
Phương thị hài lòng nghe câu “cả nhà”, thoáng an tĩnh lại, ngồi xuống ghế. Lâm Y nhìn thức ăn đã lạnh, xuống bếp hâm nóng, mọi người tiếp tục ăn cơm.
Huyện Tường Phù cách đây không xa, thêm Trương Lương gấp gáp chạy
tới, đương nhiên phải gấp, bởi vậy chưa đến một cạnh giờ, Trương Lương
và Trương Bá Lâm đã có mặt ở cước điếm nhà họ Trương.
Phương thị không dám nhìn Trương Lương, áp dụng chiến lược lớn tiếng dọa người, hỏi Trương Bá Lâm. “Vợ anh đâu vì sao không tới?”.
Trương Bá Lâm sửng sốt. “Cô ấy thân mình nặng nề, không tiện đi lại, hơn nữa trong nhà cũng không thể bỏ trống, con liền nói cô ấy ở nhà”.
Phương thị không cho Trương Lương có cơ hội xen miệng, tiếp tục chất vấn. “Thân mình nặng nề thì có gì, ngồi cỗ kiệu tới, cũng không cần chân nó chạm đất”. Nói xong sai bảo thím Nhâm đi theo. “Về tiếp chuyến nữa, gọi Đại thiếu phu nhân ngồi kiệu tới đây”.
Lâm Y tức đến cười rộ lên, nàng sẽ không keo kiệt trước mặt mọi
người, tránh rơi tiếng xấu, liền bảo thím Dương xuống bếp dọn cơm trưa.
Trương Lương khó được đến gặp con một lần, thấy Lâm Y nguyện ý chiêu đãi, cũng không đi nữa, ngồi xuống hỏi. “Nếu đã không vội đi, chúng ta góp ý xem nên phái ai quay về Mi Châu đòi lại của hồi môn của Bát nương”.
Mọi người nhìn nhau, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đều có công vụ
trong người, không thể tùy tiện rời kinh, chỉ có Trương Lương là thân tự do. Trương Lương nhìn một vòng, bản thân cũng hiểu được, cười. “Thì ra chỉ có ta là kẻ rảnh rỗi, thế cũng được, để mình ta đi vậy”.
Nhà họ Phương người hầu đông đảo như vậy, Trương Lương đi một mình
thì kết cục tốt thế nào được? Đừng nói không xả được giận, ngược lại còn bị nhà họ Phương đánh cho thương tích. Lâm Y thận trọng, nghĩ xa, nhẹ
kéo ống tay áo Trương Trọng Vi, nói. “Thúc thúc đi đường không ai hầu hạ, dẫn theo gia đinh của Đại tẩu nữa”.
Trương Trọng Vi hiểu ý, bổ sung. “Đại tẩu ở nhà cũ cũng có người hầu, cha đến Mi Châu, chớ vội động tay, gọi đầy đủ nhân lực rồi cùng đi”.
So sánh với sự lo lắng của bọn họ, Trương Lương có vẻ đã dự định trước, vỗ vai Trương Bá Lâm, nói. “Ta đi Nhã Châu trước, mượn người của nhà thông gia, xem nhà họ Phương bọn họ thần khí cỡ nào”.
Lâm Y vốn luôn nghĩ Trương Lương ngoại trừ biết đánh Phương thị ra
không còn bản lĩnh gì nữa, nghe xong phải nhìn ông ta với cặp mắt khác
xưa, xem ra ông ta hơn hẳn Phương thị, ít nhất còn biết suy nghĩ.
Trương Bá Lâm thuộc phe Lí Giản Phu, cực hợp ý muốn chèn ép Phương
Duệ, trước kia còn e ngại thân phận ông ta là cậu mình, không tiện ra
tay, hiện giờ ông ta đã viết giấy bỏ Trương Bát nương, xé rách mặt,
không có gì cố kỵ nữa.
Trương Trọng Vi hiện giờ đứng ở trung lập, Lí Giản Phu và Phương Duệ
đánh nhau không có chút can hệ nào tới chàng, bởi vậy chàng cũng vui
nhìn thấy Phương Duệ ăn đòn, xả cơn giận thay Trương Bát nương.
Tất cả mọi người nhất trí, Trương Lương liền chuẩn bị thảo luận thời gian xuất phát, đang định đề xuất, Phương thị kêu lên. “Nhị lão gia đi đường không ai chăm lo, để tôi đi cùng lão gia”.
Trương Bát nương cũng sợ hãi lí nhí. “Con cũng muốn đi cùng cha”.