Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 168 : Đánh tới tận cửa

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Phương thị phải theo tới Mi Châu, tất cả mọi người đều rõ vì sao,

nhất định là bà ta lo lắng nhà mẹ đẻ bị hại gì thì lại ôm hận, muốn đi

cùng để điều hòa quan hệ. Nhưng Trương Bát nương thì sao vậy? Muốn đi Mi Châu? Tất cả ánh mắt đều đồng loạt quay sang phía cô.



Trương Bát nương cúi gằm đầu xuống, tiếng nói như tiếng muỗi. “Con nghĩ đi về trông thấy con trai”.



“Không được”. Trương Lương từ chối như chém đinh chặt sắt,

ông ta hiểu nhất đứa con gái này, lần này đi, hơn phân nửa thể nào cũng

quỳ gối cầu xin nhà họ Phương cho quay về.



Tất cả đều đoán được nếu Trương Bát nương trở lại sẽ chỉ biết tự rước lấy nhục, vì thế đều khuyên cô. Nhiều giọng nói chen nhau, Trương Bát

nương lập tức đánh mất chủ ý, nói. “Mọi người nói thế nào thì làm thế ấy vậy”.



Trương Lương khuyên Trương Bát nương xong, lại chuyển hướng Phương thị. “Bà ở lại nhà đi, một mình ta đi là được”.



Phương thị tha thiết đòi đi, cười lấy lòng. “Đường xá xa xôi, lão gia không có ai hầu hạ làm sao được, vẫn để tôi đi theo mới tốt”.



Trương Lương nói. “Nha hoàn trong nhà, không câu nệ ai, một đứa đi theo là được”.



Thì ra ông ta muốn nhất cử lưỡng tiện, vừa thay Trương Bát nương xả

giận, vừa du hí có mỹ nhân làm bạn, Phương thị thầm hận, cố ý nói. “Vậy để Đông Mạch đi theo”.



Trương Lương quả nhiên lập tức phản đối. “Đông Mạch chân tay lóng ngóng, đổi đứa khác”.



Việc nhỏ như vậy lôi ra thảo luận trước mặt mọi người, Trương Bá Lâm ngại mất mặt, vội nói. “Nha hoàn đều do nương tử con quản lý, về hỏi cô ấy sau”.



Phương thị nghĩ, trước mặt con dâu, thân làm cha chồng cũng không đến mức mặt dày xin người, cũng quyết tâm, phụ họa Trương Bá Lâm. “Bá Lâm nói có lý, bên chúng ta không có ai, con về nói cho con dâu đi”.



Trương Lương đoán được dụng ý của bà ta, trừng mắt ngoan độc liếc một cái, thôi không nói nữa.



Đảo mắt cơm trưa đã xong, thím Dương bưng thức ăn lên, mọi người cùng ngồi xuống gắp thức ăn, uống rượu. Trương Bát nương nhớ con, vô cùng

quan tâm khi nào Trương Lương sẽ xuất phát, lên tiếng hỏi, Trương Lương

trả lời khi nào hành lí chuẩn bị xong sẽ xuất phát.



Chuyện Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ quá mức trầm trọng, tất cả

đều không lòng dạ nào ăn cơm ngon miệng, chưa lùa được mấy đũa cơm đã


Lâm Y nói. “Tôi muốn thuê cho cô ấy gian phòng ở, cô ấy nhất nhất định không chịu, đang thương lượng đối sách đây”.



Đinh phu nhân nói. “Cũng chẳng có gì khó, nếu Bát nương tử không chê, liền dọn sang ở chung với tôi”.



Trương Bát nương một đường rời Mi Châu, ngày đêm sinh hoạt chung với

Đinh phu nhân, hai người đã quen thuộc, nghe xong hơi động tâm, rồi lại

ngại, nói. “Dọc đường chi phí ăn mặc đều do Đinh phu nhân giúp đỡ, tới kinh thành rồi lại quấy rầy chị tiếp, tôi thật sự băn khoăn”.



Đinh phu nhân cười trả lời. “Không coi là quấy rầy, hiện giờ tôi ở một mình, buồn không có bạn, nếu cô nguyện ý qua ở chung, tôi còn phải

cảm kích cô nhiều lắm”.



Lâm Y hôm qua sang nhà Đinh phu nhân trả lộ phí thay Trương Bát

nương, thấy nhà cô ấy thực sự dân cư ít ỏi, ngoại trừ chính Đinh phu

nhân cũng chỉ có vợ chồng vú nuôi làm bạn, những người này ở ngay cách

vách Thanh Miêu, trong phòng thượng đẳng chỉ có mình Đinh phu nhân ở,

ngay cả nha hoàn cũng không, bởi vậy cô ấy nói cô đơn, Lâm Y tin là

thực.



Trương Bát nương muốn sang ở cùng, lại sợ Lâm Y không đồng ý, liền

giương mắt nhìn nàng. Lâm Y hơi buồn cười, nói đi nói lại Trương Bát

nương thực tế lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng gặp chuyện không hề nắm chủ

động, có điều việc này nàng thân là chị dâu, không khiêng nổi trách

nhiệm, chỉ nói. “Chờ hỏi Nhị ca của em rồi nói sau”.



Nhà bình thường, phụ nữ không được làm chủ, việc lớn việc nhỏ phải

hỏi ý đàn ông trước. Đinh phu nhân biết, không hề nói lại, kể vài tin

đồn thú vị ở quê nhà, Lâm Y nghe đến thất thần.



Trước khi Đinh phu nhân cáo từ, hỏi Lâm Y một câu. “Lâm phu nhân vẫn đều ở ngõ Châu Kiều?”.



Tình hình hiện tại, Đinh phu nhân một đường chiếu cố Trương Bát

nương, an ổn đưa cô vào thành, thái độ làm người xác thực không tệ,

nhưng có câu rằng không thể không giữ tâm đề phòng người xa lạ, Lâm Y

trả lời vẫn giấu giếm chút ít. “Phải, quan nhân nhà tôi làm quan trong triều, nơi này cách chỗ làm việc của chàng gần, bởi vậy vẫn ở đây”.