Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 169 : Ví dụ giáo dục
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lâm Y nói như thế mang hai ý, thứ nhất : không muốn Đinh phu nhân hỏi thêm, tránh phát sinh chuyện khác; thứ hai : để đối phương biết nhà họ
Trương là gia đình quan lại, tốt nhất chớ âm mưu gì.
Không ngờ Đinh phu nhân vừa nghe Trương Trọng Vi làm quan, ngược lại trở nên hào hứng, bước chân ra ngoài cũng dừng, hỏi. “Tôi đang định đến nha môn tìm người, có thể mời quan nhân nhà cô giúp được không?”.
Nếu là tìm người, Lâm Y vẫn vui lòng hỗ trợ, nhưng liên quan đến nha môn, nàng liền lực bất tòng tâm, nói với Đinh phu nhân. “Quan nhân nhà tôi không làm việc ở nha môn, chỉ sợ khó giúp được cô”.
Đinh phu nhân nghe vậy, thất vọng, hành lễ cáo từ về nhà.
Đinh phu nhân vừa đi, Lâm Y liền hỏi Trương Bát nương. “Em từng nói Đinh phu nhân lên kinh tìm chồng, người cô ấy muốn đến nha môn tìm hẳn chính là quan nhân của cô ấy?”.
Trương Bát nương gật đầu nói phải, bổ sung thêm. “Tam nương, em
có thể thuận lợi tìm được hai người, toàn bộ dựa vào Đinh phu nhân, lần
này chị ấy phải tìm quan nhân, môi trường lại xa lạ, nếu anh chị có thể
giúp đỡ liền giúp một phen đi, em thay chị ấy tạ ơn hai người”. Nói xong, cúi gập người hướng Lâm Y.
Lâm Y là chị dâu của cô, nhận cô hành lễ cũng được, liền không né tránh, hỏi. “Đinh phu nhân là người ở đâu, quan nhân là ai, vì sao mất tích?”.
Trương Bát nương ngẫm nghĩ, đáp. “Nhà chồng chị ấy họ Cổ, nghe nói từng ở tại khu phía đông cổng Chu Tước môn”.
Lâm Y nghe xong, trong lòng đing một phát, vừa hay Trương Trọng Vi tiễn Trương Bá Lâm đã quay lại, liền gọi chàng. “Chàng mau tới đây nghe nè, nói không chắc chúng ta và hàng xóm cũ đúng là có duyên”.
Trương Trọng Vi đi vào trong phòng, tò mò hỏi chuyện gì.
Trương Bát nương kể lại chuyện nhà chồng Đinh phu nhân, bảo rằng quan nhân của cô ấy – Cổ lão gia – là thương nhân bán dạo, ở Đông Kinh có
nhà riêng, quanh năm suốt tháng không được mấy lần về nhà, Đinh phu nhân gặp mãi thành thói quen, nhưng nhác thấy trời đã trở lại, trong nhà già trẻ cần mua thêm quần áo qua mùa đông, không thấy Cổ lão gia gửi tiền
về, Đinh phu nhân sốt ruột, hỏi thăm tung tích Cổ lão gia khắp nơi,
không hỏi thì thôi, hỏi liền trúng tin giật gân, thì ra Cổ lão gia ở
kinh thành bị dính vào án quan, hiện tại kẹt trong nhà giam không ra
được, Đinh phu nhân dưới tình thế cấp bách đành giao lại con cái cho cha mẹ chồng chăm sóc, mượn thân thích ít quan tiền lên kinh cứu chồng.
Lâm Y nghe xong từ “cứu”, xùy một tiếng. “Đàn ông như thế còn gì để cứu nữa, nói cho Đinh phu nhân, chớ hao phí tiền của, mặc kệ ông ta đi”.
Đinh phu nhân tạ ơn nàng, chỉ vào xấp gấm Trương Bát nương mang đến. “Nhà tôi nhiều năm chưa được thấy gấm Tứ Xuyên, thế mà cô vợ bé đó lại tùy
tiện tặng người, hẳn là cô ta có không ít tiền, tôi phải đòi lại, phụng
dưỡng cha mẹ chồng, nuôi nấng con cái”.
Lâm Y cứ tưởng tính tình Đinh phu nhân và Trương Bát nương y hệt
nhau, giờ nghe xong câu này phải nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa, xem ra cô ấy vẫn là người có chủ ý, không cần người ngoài lo lắng suông.
Đây chính là ví dụ giáo dục vô cùng tốt cho Trương Bát nương, Lâm Y cáo từ về nhà xong, liền phân tích cho cô nghe. “Đinh phu nhân lúc trước rất yếu đuối, không dám buộc quan nhân trợ cấp gia
dụng, mới khiến trong nhà ngay cả tiền sống qua mùa đông cũng không có,
hiện giờ cô ấy nhận được bài học, kiên cường hơn rất nhiều, có thể nghĩ
đến việc tìm cô vợ bé kia đòi lại tiền, sau này nhất định sống không
kém”.
Trương Bát nương cười khổ. “Em đã là người bị ruồng bỏ, nói cái này cũng có tác dụng gì đâu”.
Lâm Y vội la lên. “Tính tình của em mà không sửa, có tái giá đi nữa cũng chẳng có kết cục tốt đẹp”.
Câu này đại khái hơi nặng lời, Trương Bát nương lại nỉ non khóc,
Trương Trọng Vi nghe động tĩnh, định tiến vào khuyên bảo, Lâm Y lại kéo
chàng đi ra ngoài. “Lời tuy khó nghe, nhưng rốt cuộc cũng phải có
người dám nói, cứ để em làm kẻ ác một lần, đánh tỉnh cô ấy, bằng không
cả đời này cô ấy chỉ có biết khổ không thôi”.
Trương Trọng Vi không đành lòng, nhưng suy nghĩ cẩn thận, vẫn cắn răng cùng Lâm Y ra ngoài.
Lâm Y kể chuyện Đinh phu nhân muốn tìm Lâm nương tử cho chàng nghe, nói. “Nếu chàng có hay tin gì về cô ta, nói một tiếng nhé”.
Trương Trọng Vi nghiến răng. “Không cần em nhắc, chỉ riêng việc
cô ta không tuân thủ nữ tắc, làm hại bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi,
thực sự tìm được, ta trước gô cô ta đến nha môn”.