Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 170 : Lí Thư bị đánh
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Y thừa dịp điếm còn chưa mở cửa, tập trung mọi người lại nói chuyện Lâm nương tử, thím Dương chưa trải qua cơn hỏa hoạn lần đó thì thôi, Thanh Miêu nhớ tới chén bát nồi niêu và quần áo
bị cháy, Chúc bà bà nhớ tửu quán nhỏ của mình, đều hận đến hừ lạnh, cùng lên tiếng phải hết toàn lực giúp Đinh phu nhân tìm được Lâm nương tử,
đánh cô ta một trận cho hả giận.
Trong điếm buôn bán vẫn như trước, sáu cái bàn đã ngồi chật hết. Lâm Y đang ở trong phòng đắc ý, huyện Tường Phù lại cử người đến báo tin
Phương thị ốm đau nằm liệt giường, muốn gặp các con. Tuy rằng người báo
tin chạy gấp đến mức đầu mướt mồ hôi, Lâm Y vẫn không tin, nghĩ bụng hôm qua Phương thị rời đi vẫn còn khỏe mạnh, sao mới qua một đêm liền nằm
liệt giường không dậy nổi, nhất định là đòi đi Mi Châu không được, giở
trò mè nheo.
Nàng nghĩ trong lòng như thế, bề ngoài
vẫn phải làm trọn vẹn, sổ mấy đồng thưởng cho người báo tin, nhờ cậu ta
đi thêm chuyến nữa đến Hàn Lâm viện mời Trương Trọng Vi về. Trương Trọng Vi nghe nói Phương thị sinh bệnh cũng không tin, bất đắc dĩ phải xin
nghỉ, cùng Lâm Y hai người nhìn nhau cười khổ. Dẫn theo Trương Bát
nương, mướn ba cỗ kiệu nhỏ, lao đến huyện Tường Phù.
Bọn họ đoán sai rồi, Phương thị quả thật nằm trên giường không nhúc
nhích được, chẳng qua không phải vì sinh bệnh, mà là vì bị thương, trên
đầu băng bó vải trắng, thậm chí thấm tí máu ra ngoài. Cả gia đình Trương Trọng Vi kinh ngạc, Trương Bát nương mạnh mẽ chồm tới ôm Phương thị,
khóc lên. “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y bình tĩnh hơn, trước lại gần giường quan sát Phương thị, lại lôi kéo thím Nhâm ra ngoài, hỏi. “Nhị phu nhân bị ai gây thương tích?”.
Thím Nhâm liếc mắt nhìn Trương Trọng Vi, nói. “Ngoại trừ Nhị lão gia, còn ai dám làm phu nhân bị thương nữa?”.
Thì ra hung thủ là cha ruột – cũng là chồng nạn nhân, Trương Trọng Vi định trách cứ mắng chửi, cứ thế nuốt lại vào bụng, há mồm sửng sốt. Lâm Y hỏi. “Nhị lão gia vì sao đánh Nhị phu nhân, chẳng lẽ vì chuyện hôm qua?”.
Thím Nhâm lắc đầu nói không phải, rồi lại chẳng chịu kể nguyên do,
Lâm Y gặn hỏi vài câu cũng không được gì, đành xoay người đi tìm Lí Thư.
Cửa phòng ngủ Lí Thư treo một tấm mành da thật dày, tiểu nha hoàn bẩm báo xong, vén mành lên mời Lâm Y vào. Trong phòng, Lí Thư đang nằm trên sạp, trong tay ôm lò sưởi, Cẩm Thư và Thanh Liên đứng hai bên, đang đấm bóp tay chân cho cô. Lâm Y tiến lên hành lễ, cười nói. “Đại tẩu thật biết hưởng phúc”.
Lí Thư vội vàng đứng dậy đáp lễ. “Mới từ chỗ Nhị phu nhân về, đứng giữa trời lạnh, chân tay cứ run rẩy, lúc này mới gọi bọn họ đến xoa bóp chút”. Nói xong mời Lâm Y đến bàn ngồi xuống.
Thanh Liên bưng trà lên, oán giận kể lại cho Lâm Y nghe. “Mẹ
chồng hảo tâm chút, thấy con dâu mang bầu cháu mình vất vả, sao nỡ để
nhiều, lúc Lâm Y và hai người đến, bà ta đã tỉnh, nửa nằm nửa ngồi trên
giường, để Trương Trọng Vi đút cháo cho ăn.
Phương thị được con cái hầu hạ, vốn vô cùng cao hứng, nhưng vừa thấy Lâm Y và Lí Thư đi vào liền đổi sắc mặt, trách cứ. “Hầu hạ mẹ chồng là chức trách của con dâu, hai người các cô chạy trốn không còn một mống, bắt con trai bề bộn công vụ của ta đến làm, là đạo lý
gì?”.
Lời này hoàn toàn vô lý, còn chụp mũ, oan uổng người khác nữa, Lâm Y
và Lí Thư nể tình Phương thị đang bị thương, không so đo với bà ta, chỉ
im lặng nghe quở trách.
Phương thị thấy hai người không lên tiếng, càng nổi hứng hơn, đẩy Trương Trọng Vi ra. “Con trai, đi nghỉ ngơi đi, để vợ con đến hầu hạ ta ăn”.
Lâm Y đang định tiến lên, Lí Thư lại giành trước một bước, nhận lấy chén cháo, cười với Phương thị. “Mẹ, có con dâu rảnh rỗi ở đây, sao lại kêu cháu dâu đến hầu hạ, người ta nói ra nói vào chết”.
Nghe thì giống như đang tỏ ra có hiếu, nhưng thực sự đang nhắc nhở
Phương thị, Trương Trọng Vi hiện giờ là con trai của Đại phòng, không
liên quan gì đến bà ta cả.
Phương thị gặp Lí Thư bảo bọc Lâm Y, cơn tức dâng cao, chờ cô đút
muỗng cháo đến miệng, cố ý làm khó dễ, cắn vào muỗng mạnh một chút, phân nửa muỗng cháo đổ ra đầy chăn mền, sau đó mượn cơ hội mắng to. “Bá Lâm cưới cô được tác dụng gì hả, ngay cả cháo cũng không biết đút”.
Lí Thư biết bà ta cố ý, không hề cãi, chỉ gọi thím Nhâm đổi chăn cho
bà ta. Phương thị thấy Lí Thư không thèm nhìn, lá gan càng phình, luôn
mồm la phải bỏ Lí Thư. Tất cả mọi người đều quen Phương thị thích làm om sòm, từ Trương Trọng Vi đến Trương Bát nương, ai nấy mắt điếc tai ngơ,
chỉ giúp đỡ dọn dẹp giường chiếu.
Không ngờ Phương thị thừa dịp mọi người không chú ý, vung một cái tát lên mặt Lí Thư, Lí Thư bụng mang dạ chửa, né không được, bị cái tát
giáng xuống, nửa mặt liền sưng đỏ. Lí Thư chưa bao giờ bị đối xử như
vậy, lập tức bật khóc, kéo thím Chân hướng ra ngoài, nức nở. “Nếu Nhị phu nhân nhìn ta không vừa mắt, vậy chúng ta về nhà!”.
Toàn bộ người ở đó vội vàng khuyên Lí Thư, chỉ có Lâm Y nhận thấy
Phương thị nghe Lí Thư nói câu này xong, vẻ mặt hớn hở kiểu gian kế đã
thực hiện được. Lòng nàng không khỏi giật thót, chẳng lẽ Phương thị
không phải đơn thuần giở trò hành hạ mà cố ý như thế?