Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 174 : Chuyện tốt tới gần

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Phu nhân phủ doãn vào phòng trong, nhác thấy tấm màn Lâm Y tự chế, tò mò lại gần nhìn xem, khen. “Phu nhân Trương hàn lâm khéo tay ghê, cũng làm khó cô nghĩ ra được”.



Lâm Y khiêm tốn trả lời. “Đơn giản cực kỳ, phu nhân phủ doãn nếu thích, tôi làm mấy cái đưa đến quý phủ”.



Phu nhân phủ doãn rất hứng thú với bức màn, vui vẻ nhận, lại hỏi. “Hiện giờ tửu điếm chuyên môn chiêu đãi khách nữ nhiều lắm, việc buôn bán có từng bị ảnh hưởng?”.



Lâm Y cười. “Ảnh hưởng sao được, cước điếm nhà chúng ta nhỏ, chỉ có sáu bàn, nếu khách khứa trong thành Đông

Kinh này mà đến hết thì chẳng có chỗ ngồi”.



Phu nhân phủ doãn an tâm, nói. “Cũng đúng, khách khứa như bây giờ đổ vào liền đủ chúng ta buôn bán có lời rồi”.



Lâm Y mở cửa, mời phu nhân phủ doãn nhìn xem bên ngoài, bên trong điếm sáu cái bàn đã chật ních người, vô cùng náo nhiệt.



Nàng khép cửa, cười nói. “Phu nhân phủ doãn cách vài ba ngày lại đến ngồi ngồi, một tháng chúng ta liền đủ ăn”.



Phu nhân phủ doãn cười gật đầu, lại hỏi tiếp. “Chuyện nương tử điếm nhà họ Dương, cô nghe nói gì chưa?”.



Lâm Y tưởng bà định nhắc chuyện Dương Thăng đón dâu, nói. “Lục hàn lâm tặng thiếp tới, phu nhân phủ doãn cũng nghe rồi?”.



Phu nhân phủ doãn sửng sốt. “Cô nói chuyện gì vậy?”.



Thì ra bọn họ không phải nghĩ đến cùng một việc, Lâm Y xấu hổ cười

trừ, kể lại lần ấy Dương Thăng cưới vợ, Lục hàn lâm tặng thiếp đến cho

bà nghe. Phu nhân phủ doãn hừ lạnh. “Tình yêu của đám đàn ông, khỏi nói cũng biết”. Lại hỏi. “Trong khoảng thời gian này, nương tử điếm của nhà họ Dương lại kinh doanh nhộn nhịp rồi, cô thực không biết?”.



Lâm Y nhận ra trong giọng bà nói có ý trách cứ, vội giải thích. “Cả tháng nay bận bịu vì cô em chồng, chắc phu nhân phủ doãn cũng có biết phong phanh”.



Phu nhân phủ doãn nghe nàng nhắc tới chuyện Trương Bát nương bị chồng bỏ, đột nhiên cười rộ lên. “Việc trên thế gian cũng thật là khéo mưu hợp, đúng là tuyệt không thể

tả, nhà ta lập tức có việc hỉ, nói tới cùng còn phải cảm tạ em chồng

cô”.



Việc hỉ? Lâm Y lập tức liên tưởng đến Hành nương tử cũng vừa bị bỏ,

chẳng lẽ cô ấy sắp tái giá? Phu nhân phủ doãn đoán được Lâm Y suy nghĩ

gì, xua tay cười. “Chớ hiểu lầm, việc hỉ này không liên quan tới nó, hơn nữa việc hỉ nhà ta cũng là việc hỉ nhà cô”.



Lâm Y càng nghe càng hồ đồ, phu nhân phủ doãn lại bí bí mật mật, làm


Lâm Y hỏi Trương Bát nương. “Nếu thuê thêm gian phòng thượng đẳng nữa, đổi thành cước điếm, có hấp dẫn được các vị phu nhân quan lại tới nhiều hơn không?”.



Trương Bát nương cảm thấy không thể, lắc đầu.



Lâm Y thở dài. “Lúc trước khi bọn họ tổ chức tụ hội, đã có người

oán giận tửu điếm nhà chúng ta nhỏ, lại không có nhã các, bọn họ không

ưng đến lắm đâu”.



Trương Bát nương ngẫm nghĩ, nói. “Chị nói cũng có đạo lý, nếu đều là đại tửu điếm có hoa viên, chưởng quầy nhà chúng ta là phu nhân quan

lại, chưởng quầy bọn họ chỉ là thân áo vải, các phu nhân ưa chú ý thân

phận sẽ càng muốn đến tửu điếm nhà chúng ta hơn”.



Lâm Y lại bắt đầu giở sổ sách, nói. “Cho dù không thuê được đại

trạch có hoa viên, cũng nên thuê một tòa tửu lâu hai tầng, bằng không

các phu nhân đều phải chạy hết”.



Trương Bát nương hỏi. “Không biết thuê tửu lâu với thuê đại trạch có chênh giá lắm không?”.



Lâm Y nói. “Chờ Nhị ca em về, hỏi Nhị ca em thử”.



Trương Bát nương gật đầu, cười chỉ hộp trang sức, dặn dò. “Đừng quên cổ phần của em”.



Lâm Y làm bộ định đuổi đánh, Trương Bát nương nhanh chóng mở cửa, chuồn mất.



Buổi tối Trương Trọng Vi về nhà, Lâm Y không vội nói chuyện khuếch

trương tửu điếm, trước hỏi chàng xem “việc hỉ” phu nhân phủ doãn úp mở

là gì. Nàng nắm lỗ tai Trương Trọng Vi, nói. “Rốt cuộc là chuyện gì, các người đều biết, chỉ mình ta không biết?”.



Trương Trọng Vi “Ai u” mấy tiếng, cầu xin tha thứ. “Nương tử, là chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu, em nhéo ta làm chi?”.



Lâm Y nghĩ nghĩ, trêu chàng. “Chuyện tốt sắp tới? Chẳng lẽ muốn nạp thiếp?”.



Trương Trọng Vi cố gắng giải thoát lỗ tai mình ra, lại kèm chặt tay nàng, nói. “Chớ đoán mò lung tung, chuyện tốt ở nhà Âu Dương phủ doãn kia, ta chẳng qua là hưởng ké chút hoa trái”.