Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 173 : Đắc thắng
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Ngưu phu nhân không nghĩ tới ngay cả Thanh Miêu cũng nhanh mồm nhanh
miệng như vậy, nhất thời cứng họng, Lâm Y nghĩ thầm : ngày đại hỉ của
gia đình người ta, cốt yếu giữ lại cho Dương Thăng mấy phần mặt mũi, vì
thế nhìn Ngưu phu nhân cảnh cáo xong, im lặng ngồi xuống.
Xã hội mạnh đè ép yếu, thế nhân đại để đều vậy, Ngưu phu nhân đập
phải hai cây đinh cứng, không dám trêu trọc Lâm Y nữa, bưng chén rượu đi nơi khác. Thanh Miêu ghé vào bên tai Lâm Y, thấp giọng cười. “Nhị thiếu phu nhân, xem ra làm người ác vẫn tốt hơn, khiến người ta sợ chúng ta đỡ hơn chúng ta sợ người khác”.
Lâm Y nhẹ nhàng cười, nàng nghĩ đều do
phúc của Trương Trọng Vi, nếu không phải nàng có thân phận là phu nhân
nhà quan lại, sao dám tranh cãi với bà-ngoại-trên-danh-nghĩa kia.
Nhà họ Dương có tiền, nghe nói nhà mẹ đẻ tân nương cũng có tiền, bởi
vậy hôn lễ làm thực linh đình, phòng cưới không đủ chỗ chứa hết của hồi
môn, xếp đầy trong sân cho khách ăn cưới xem, tiệc rượu chẳng những bày
trong phủ, còn bày cả ba tòa tửu lâu, thức ăn và rượu liên tục dọn lên
bàn.
Tiệc rượu ăn đến nửa, có biến, một nhóm bà mụ cao lớn vạm vỡ dẫn theo một cô gái trẻ đẩy ra trước mặt Ngưu phu nhân, cười nói. “Ngưu phu nhân, phu nhân nhà chúng ta biết hôm nay bà đại hỉ đón con dâu mới, cố ý tặng đứa thiếp tới chung vui”.
Chúng tân khách đều nhìn về phía Ngưu phu nhân, bọn họ vừa nhìn thấy
dung mạo xấu xí của tân nương tử, lại nhìn Lan Chi kia, so sánh cứ như
tiên giáng trần.
Ngưu phu nhân không để ý Dương Thăng nạp thiếp, nhưng hôm nay tân
nương vừa gả vào liền nạp thiếp, chính là tát vào mặt tân nương, tát vào mặt nhà mẹ đẻ tân nương.
Lúc này, tân nương mặc dù đã vào phòng cưới, không thấy màn này,
nhưng gia quyến nhà gái vẫn còn ngồi trong bàn tiệc, ai nấy đều nhìn
chằm chằm vào Ngưu phu nhân, nhìn bà ta xử lý thế nào.
Ngưu phu nhân thầm nghiến răng, Lục hàn lâm và nhà họ Dương không oán không thù, đương nhiên không vô duyên vô cớ tặng Lan Chi đến phá đám,
ắt hẳn có nguyên nhân bên trong. Ngưu phu nhân không phải kẻ ngu dốt, đã suy đến tận đây, không dám hành động thiếu suy nghĩ, kéo bà đứng đầu
sang một bên, nhét một túi tiền to, ngọt ngào nói. “Không biết Lục hàn lâm có gì chỉ giáo?”.
Bà kia nhận tiền, ngoài cười nhưng trong không cười, nói. “Sao dám xưng là chỉ giáo, lão gia nhà ta một mảnh hảo tâm, nghe nói Ngưu phu nhân thiếu người, cố ý tặng hai đứa lại”.
Hai đứa? Ngưu phu nhân nhìn hướng Lan Chi, đầu tiên là nghi hoặc khó
Trương Bát nương dìu Phương thị đi xuống, người hầu đổi khăn trải bàn mới, nhưng Lâm Y và Lí Thư không còn bụng dạ nào ăn nữa. Khó khăn chịu
đựng tới lúc bàn bên nam ăn xong, Lâm Y đỡ Trương Trọng Vi ngà ngà say,
cáo từ về nhà.
Trương Trọng Vi thoạt nhìn tâm tình rất tốt, dọc đường nói nói cười
cười, về tới trong nhà vẫn không ngừng miệng. Lâm Y vắt khăn lau mặt cho chàng, cố ý trêu. “Nhà họ Phương chịu thiệt, thím đang khổ sở lắm kìa, chàng lại cao hứng phấn chấn, không sợ thím thất vọng đau khổ?”.
Trương Trọng Vi lại nói. “Chuyện khiến ta cao hứng không liên quan đến này”.
Lâm Y càng thêm tò mò, truy hỏi không thôi, Trương Trọng Vi lại thần
thần bí bí, không chịu bẩm báo, chỉ nói mấy ngày nữa sẽ biết.
Ngày tiếp theo, Trương Bát nương từ huyện Tường Phù quay về, giao khế ước ruộng đất cho Lâm Y, nhờ nàng bảo quản dùm. Lâm Y trước mặt Trương
Bát nương, bỏ khế ước vào hộp trang sức bằng vàng Lí Thư tặng cô khóa
cùng một chỗ, đưa chìa khóa cho cô giữ, cười bảo rằng. “Hiện giờ em là người giàu nhất trong nhà chúng ta”.
Trương Bát nương cười, cất kĩ chìa khóa.
Cô tuy có tiền, nhưng vẫn muốn ở lại trong điếm làm tiểu nhị, hỗ trợ
Lâm Y. Trương Trọng Vi sợ em gái thiệt thòi, liền thương lượng với Lâm Y mướn người khác. Lâm Y lại cho rằng để Trương Bát nương tiếp xúc với
nhiều người hơn, có ích chứ vô hại, Trương Trọng Vi cũng cảm thấy Lâm Y
nói có lý, theo ý nàng.
Thiên kim phủ doãn nghe nói Trương Bát nương đòi được công bằng từ
nhà chồng, chuẩn bị quà đến chúc mừng, phu nhân phủ doãn cũng cùng đến.
Lâm Y không dám chậm trễ, dành chỗ sau bình phong, bưng rượu ngon nhất,
thức ăn đặc sắc nhất lên bàn. Phu nhân phủ doãn chỉ con gái, cười nói
với Lâm Y. “Đây là con gái thứ ba của ta, mọi người đều gọi nó là Hành nương tử, hẳn là cô đã gặp nhiều lần rồi”.
Lâm Y cười đáp. “Đúng vậy, quý thiên kim và cô em chồng tôi là bạn tốt”.
Phu nhân phủ doãn đứng lên, vui đùa nói. “Nếu đã thế, chúng ta sẽ không ở đây làm chướng mắt nữa”.
Lâm Y nghe đoạn, trong lòng biết phu nhân phủ doãn có việc riêng cần
nói, liền dẫn đường đưa bà vào phòng trong, gọi thím Dương chuẩn bị một
phần rượu và thức ăn khác.