Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 176 : Cái bẫy nguy hiểm
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta biết em đúng mực, nhưng ngôn ngữ vẫn chứa mấy phần trách cứ”.
Lâm Y nói. “Chính là muốn cô ấy hiểu được rằng một khi đã đứng
trong điếm, sẽ không còn là thân phận em chồng của em, là một người hầu
rượu, không thể vi phạm quy củ, nên phạt phải phạt, không thể hàm hồ,
chẳng qua niệm tình cô ấy lần đầu phạm sai lầm, em thật không tính phạt
cô ấy”.
Trương Trọng Vi vội khom người vái, nói. “Nương tử rộng lượng, là vi phu dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Lâm Y vỗ nhẹ chàng một cái, kéo chàng ngồi xuống. “Bớt tửng đi, em có việc quan trọng hỏi chàng”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Nương tử có chuyện gì, nguyện hiến thân”.
Lâm Y kể cho chàng nghe phu nhân Lục hàn lâm ban nãy cư xử kì dị, lại nói. “Người có khả năng nghe ngóng chút đỉnh đều nhìn ra được nhà chúng ta và nhà
họ Dương quan hệ không tốt, phu nhân Lục hàn lâm cũng không phải kẻ ngu
dốt, vì sao nhìn không ra, còn đặc biệt đến thăm dò em?”.
Trương Trọng Vi nghe xong, trở nên nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ một phen, trầm giọng trả lời. “Quả thực là thử, nhưng mục đích thử chỉ sợ khác với những gì em nghĩ”.
Lâm Y càng lấy làm lạ. “Vậy bà ta là vì cái gì?”.
Trương Trọng Vi không đáp vội, hỏi ngược lại. “Phu nhân Lục hàn lâm thử quan hệ giữa hai nhà Dương – Trương, em trả lời sao?”.
Lâm Y nói. “Chuyện này tất cả mọi người đều biết, dù sao giấu cũng chẳng giấu được, em liền có sao đáp vậy”.
Trương Trọng Vi thở phào một hơi, cười nói. “Đúng là nương tử của ta, thông minh lắm”.
Lâm Y hồ đồ chẳng hiểu gì. “Có liên can gì ư? Nếu em lừa bà ta, bảo rằng hai nhà quan hệ tốt lắm, sẽ bị thế nào?”.
Trương Trọng Vi nói. “Nếu thực sự đáp như vậy, đã trúng bẫy của bà ta, khiến bà ta như ý”.
Lâm Y chấn động, nàng dù đoán được phu nhân Lục hàn lâm có âm mưu,
lại không nghĩ sự tình nghiêm trọng đến mức đó, bản thân thiếu chút nữa
trúng bẫy, vội hỏi. “Phu nhân Lục hàn lâm có mục đích gì vậy?”.
Lâm Y lẩm bẩm. “Không biết mấy tòa đã trang hoàn đẹp đẽ mỗi tháng tốn bao nhiêu…”.
Trương Trọng Vi vội lấy bản ghi chép lúc trước ra, chỉ vào một cái cho nàng xem, nói. “Ta hỏi qua người môi giới rồi, tòa này mỗi tháng năm trăm quan, trang
hoàn vô cùng đẹp, đừng nói bàn ghế, ngay cả bếp lò hâm nóng rượu cũng
có”.
Năm trăm quan, Lâm Y nuốt nước miếng cái ực, bổng lộc hàng tháng của
Trương Trọng Vi chỉ có năm quan, giá thuê tòa tửu lâu này gấp bổng lộc
của chàng đến trăm lần, thực là dọa người.
Trương Trọng Vi cũng ý thức được điều đó, càng tỏ ra ngượng ngùng, gấp bản ghi chép lại, lắp bắp nói. “Ta, chúng ta từ từ nhìn lại”.
Về đến nhà, Lâm Y nhìn sổ sách phát ngốc hồi lâu, đột nhiên vỗ cái bàn. “Đắt thì cũng đắt rồi, ta còn nhìn tửu lâu hai tầng làm chi, trực tiếp đi xem, thuê đại trạch có hoa viên luôn”.
Thím Dương vừa lúc đẩy cửa đi vào, nghe được câu này, kinh ngạc hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, sao thiếu phu nhân biết có người muốn cho thuê đại trạch?”.
Lâm Y ngẩn ra một đoạn mới phản ứng lại, hỏi. “Có người muốn cho thuê?”.
Thím Dương gật đầu, đưa ra phong thư cho Lâm Y. “Không biết gã sai vặt nhà ai chạy tới dúi cho tôi, nói là nhà hắn có đại trạch hoa viên cần cho thuê”. Nói xong lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, vừa rồi tôi chưa nói, sao thiếu phu nhân đã biết chuyện cho thuê?”.
Lâm Y quay đầu lại, cười với Trương Trọng Vi. “Chẳng lẽ là ý trời muốn thành toàn chúng ta?”.
Trương Trọng Vi cũng thấy quá khéo, chụm đầu cùng Lâm Y xé phong thư. Trong phong thư không có thư gì hết, chỉ có quảng cáo cho thuê, hai
người đọc xong, đồng loạt thở dài một tiếng. “Cái này mà ý trời gì chứ”.
Thì ra người quảng cáo cho thuê chính là Ngưu phu nhân, đại trạch hoa viên cần cho thuê chính là nương tử điếm nhà họ Dương. Lâm Y nói. “Đây là chuyện đã thấy trước rồi, nương tử điếm nhà họ Dương bây giờ trước
cửa có thể giăng lưới bắt chim, nếu không cho thuê ra ngoài, lỗ vốn cái
chắc”.
Trương Trọng Vi nói. “Xem ra bà ngoại đang vội vã sang tay tòa
tửu lâu này, bằng không đã chẳng đưa quảng cáo đến tận chỗ chúng ta, lúc này nếu thuê thật ra có thể ép giá, chỉ là…”.
Lâm Y thấy chàng ấp a ấp úng, ngạc nhiên hỏi. “Anh chủ gia đình, chàng rốt cuộc là muốn thuê hay không muốn thuê?”.