Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 177 : Học tập Đậu Nghĩa

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Trương Trọng Vi thực mâu thuẫn, chàng cho rằng đây là cơ hội khó

được, trên cơ sở lo lắng phí tổn, hẳn là nên thuê ngay nương tử điếm nhà họ Dương; cùng lúc đó chàng lại lo lắng sẽ vì thế mà khiến người ta

hiểu lầm quan hệ hai nhà Trương – Dương, dù sao phe phái của Vương hàn

lâm đã bắt đầu hoài nghi.



Lâm Y nghe Trương Trọng Vi phân tích nỗi lòng xong, nói chắc như chém đinh chặt sắt, thay chàng đưa ra quyết định. “Chúng ta không thuê, nương tử điếm nhà họ Dương là ngăn ra từ hậu viện của nhà bọn họ, em không cần ở gần bà ta đến vậy”.



Trương Trọng Vi liền vò tấm giấy quảng cáo lại, quẳng đi nơi khác, nói. “Nghe lời nương tử, chúng ta không thuê”.



Lâm Y bản thân không muốn thuê, nhưng vẫn lưu ý động tĩnh nhà họ Dương, nghĩ thầm không biết ai may mắn thuê được tòa nhà đó với giá thấp. Nàng nghĩ lầm rồi, người kinh doanh ai cũng

chú ý điềm may, mà nương tử điếm nhà họ Dương từ lúc khai trương đến nay không ngừng gặp sự cố, bọn họ đều đinh ninh phong thủy nơi đó không

tốt, Ngưu phu nhân quảng cáo cho thuê, người thì khinh thường không quan tâm, người thì nhân cơ hội ép giá.



Rơi xuống bước đường cùng, không buôn bán thành công với bất kì ai,

Ngưu phu nhân hết cách, đành phải đổi nơi mở điếm thành nội viện, chỉ

tiếc bao nhiêu vật trang trí xa hoa bỏ phí. Lâm Y xem chuẩn cơ hội, nhờ

người môi giới ra mặt, mua lại toàn bộ bàn ghế và đồ uống rượu tinh xảo, được một món hời to.



Đồ uống rượu làm bằng bạc, bỏ vào phòng trong không hết, phải đem giấu trong nhà kho. Thanh Miêu vừa hỗ trợ vừa cười vui sướng. “Điếm của Ngưu phu nhân không cho thuê được, lúc này mệt lớn”.



Lâm Y nói. “Bà ta có mệt đi nữa chúng ta cũng không kiếm được gì, đại trạch hoa viên vẫn vô tung tích”.



Thanh Miêu không lên tiếng, thật lâu sau mới nói. “Nhị thiếu phu nhân đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi kiếm, luôn sẽ đến ngày gom đủ tiền”.



Tính tình Thanh Miêu trước nay luôn nóng vội, thế nhưng khuyên ngược

lại Lâm Y, khiến mọi người ồ lên cười. Thanh Miêu oán giận. “Trong thành phiền toái quá đi, nếu ở nông thôn, tùy tiện tìm mảnh đất là xây được nhà ở, căn bản không cần tiêu tiền đi thuê”.



Chúc bà bà là người gốc Đông Kinh, hiểu biết tình hình trong thành nhiều hơn, phản bác. “Cô nói câu này sai rồi, xây nhà mặc kệ là nông thôn hay ở kinh thành, chỉ cần có tiền là xây được thôi”.



Thanh Miêu thở dài. “Nói cũng đúng, căn bản là vì không có tiền,

nếu chúng ta có tiền trong tay thì cũng mua được mảnh đất ở Đông Kinh,

muốn xây tửu điếm kiểu gì thì xây kiểu ấy”.



Lâm Y nghe bọn họ nói chuyện mua đất, đột nhiên nhớ tới chuyện xưa

từng đọc được trong quyển tạp văn, quyển tạp văn ấy vẫn là khi còn ở


Mành kiệu còn đang vén lên, Trương Trọng Vi giật mình, lại luyến tiếc không nỡ đẩy Lâm Y ra, liền nhanh vươn một bàn tay kéo mành xuống, ngăn cách ánh mắt người qua đường ở bên ngoài, cũng gắt gao ôm chặt lấy Lâm

Y.



Vợ chồng có cùng mục tiêu, cảm tình phá lệ nồng hậu, hai người từ lúc đi trên đường cho đến khi lên giường ngủ vẫn tán gẫu không ngừng, nói

chưa đã thèm. Lâm Y đắp chăn, ôm Trương Trọng Vi, cười híp mắt. “Vẫn còn nửa thành Đông Kinh chưa tìm kiếm, nhất định sẽ có một mảnh đất trống vứt đi”.



Hôm sau, hai vợ chồng rời giường sớm, tinh thần phấn chấn chuẩn bị

xuất phát, tiếp tục tìm kiếm mảnh đất hoang, không ngờ vừa bước ra khỏi

cửa phòng ngủ, liền thấy Ngưu phu nhân ngồi ngay ngắn trong điếm, trước

mặt bày bốn năm bầu rượu, có cả trọn vẹn bộ chén bốn mùa hoa cỏ.



Ngưu phu nhân trang bị quà cáp tới cước điếm nhà họ Trương vào giờ

này để làm gì? Lâm Y liếc mắt đã nhìn ra, bầu rượu và chén rượu trước

mặt Ngưu phu nhân không phải của cước điếm nhà họ Trương, hẳn là bà ta

mang tới, nàng không khỏi thầm sinh nghi, lại diễn màn gì nữa đây?



Canh giờ còn sớm, trong điếm không có khách, chỉ có Ngưu phu nhân

lẳng lặng ngồi ở vị trí trung gian, Trương Trọng Vi cũng nhìn ra sự quái dị, khẽ kéo ống tay áo Lâm Y, thì thầm. “Nương tử, đừng để ý bà ta, chúng ta im lặng chuồn thôi”.



Lâm Y buồn cười. “Đây là điếm nhà chúng ta, cũng không phải nhà

bà ta, vì sao chúng ta phải trốn tránh như kẻ trộm chứ. Hơn nữa trước

giờ em làm việc không thẹn với lương tâm, người trong lòng có quỷ chính

là bà ta”.



Trương Trọng Vi thấy nàng dừng bước, hỏi. “Vậy chúng ta không đi nữa?”.



Lâm Y đáp. “Dù sao mấy ngày nay chàng cũng không cần đi làm việc, chúng ta đi lúc nào cũng được, chờ em đi gặp bà ta một hồi, xem bà ta

lại tung chiêu gì nữa”.



Ngưu phu nhân thân phận là bà ngoại, nhưng Trương Trọng Vi rất quan ngại về thái độ làm người của bà ta, nhắc nhở Lâm Y. “Cẩn thận chút, bà ta tuy là trưởng bối, nhưng cách mấy tầng, đừng

nhường nhịn bà ta, cũng nên cho bà ta biết chúng ta không phải dễ ăn

hiếp”.