Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 181 : Nhận thầu công việc
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Trương Trọng Vi đang cố trêu đùa Lâm Y, cũng không phải thật muốn tới chính điếm, ỡm ờ nhìn nàng rót rượu, dựa sát vào hầu rượu mình, chờ vài chén xuống bụng xong, hai người ra quyết định cuối cùng mua, Lâm Y lấy
văn khế ra, tự tay mài mực, Trương Trọng Vi kí tên.
Ngày tiếp theo, Lâm Y cho gọi người môi giới tới, đưa văn khế đã kí
tên cho anh ta, nhờ anh ta lo những việc còn lại. Người môi giới gấp gáp muốn nhận được tiền trung gian, hiệu suất làm việc tăng cao, tới chiều
đã làm thỏa đáng hết các hạng mục, đưa khế ước đỏ có con dấu của quan
phủ tới.
Trương Trọng Vi vừa từ Hàn Lâm viện về, thấy văn khế đã ở trên bàn, cầm đọc kĩ, khen ngợi. “Người môi giới này làm việc được quá đi chứ, tay chân mau lẹ”.
Lâm Y nói. “Em cũng nghĩ vậy, nên ban nãy mới thưởng anh ta phần nữa”.
Đã thuận lợi mua xong đất, cặp đôi bắt đầu bàn tới chuyện dọn dẹp
đống trái cây thối, Trương Trọng Vi phải làm việc, Lâm Y lại không tiện
xuất đầu lộ diện, việc này nên giao cho ai mới ổn đây?
Trương Trọng Vi phát sầu, đếm ngón tay, thím Dương, Thanh Miêu, thậm
chí Trương Bát nương đều bận bịu trong điếm, Nhị phòng lại ở xa. Chàng
nghĩ tới nghĩ lui, không chọn được ai phù hợp, nghĩ bụng huyện Tường Phù cũng không tới nỗi xa xôi hiểm trở gì, liền thương lượng với Lâm Y. “Nhân công thì dễ mướn rồi, nhưng cần ai đó đốc công, không bằng nhờ Đại tẩu
hỗ trợ, mượn Đại tẩu một tên gia đinh đáng tin cậy lại đây?”.
Chỉ cần bọn họ lên tiếng, Lí Thư đương nhiên chịu giúp, nhưng Phương
thị có mượn cớ này để chạy qua chạy lại Đông Kinh thường xuyên không?
Lâm Y không muốn mạo hiểm điều đó, nhưng chẳng tiện nói rõ, đành phải
nghĩ biện pháp khác. “Cần gì đi xa như vậy, giao cho nhà Tiếu tẩu tử đi, chúng ta đặt ra kì hạn, lại mướn cả nhà bọn họ làm”.
Lúc trong điếm thiếu người, Tiếu tẩu tử thường xuyên tới hỗ trợ, bởi
vậy cũng quen thuộc, nhà chị ta nằm ngay dãy phòng hạ đẳng sau nhà, kêu
một tiếng là có mặt, tiện hơn đến huyện Tường Phù mượn người nhiều.
Trương Trọng Vi cảm thấy chủ ý không tệ, đồng ý, Lâm Y liền gọi thím
Lâm Y và Trương Trọng Vi diễn mặt trắng mặt đỏ kẻ xướng người họa,
Chúc bà bà không dám nói gì nữa, qua một lúc, nhớ tới đề nghị ban đầu
của Lâm Y, đến thương lượng với Tiếu tẩu tử. “Tiếu tẩu tử, cô là người tốt, phân một nửa cho nhà tôi được không?”.
Tiếu tẩu tử và Tiếu Đại đã lên kế hoạch mướn người xong xuôi, phân
nửa mảnh đất chính là giảm bớt một ngàn năm trăm văn, đương nhiên không
chịu, chỉ nói. “Chúc bà bà đừng vội, nhất định sẽ cho gia đình bà cũng có cơ hội kiếm tiền”.
Chúc bà bà tưởng chị ta đồng ý, đang định tạ ơn, Tiếu tẩu tử nói tiếp. “Chúng tôi định mướn thêm vài người, chọn người trong các con trai của bà, thế nào?”.
Chúc bà bà tươi cười lập tức tắt rụi, giây lát liền hóa thành tức giận, muốn mắng, lại tiếc mấy đồng tiền công, nhẫn nhịn hỏi. “Bao nhiêu tiền một ngày?”.
Tiếu tẩu tử nghĩ đến bản thân phụ giúp cước điếm nhà họ Trương một ngày được năm mươi văn, liền giơ năm ngón tay ra, nói. “Năm mươi văn, không bao cơm”.
Chúc bà bà ngại tiền ít, nói. “Khuân vác trái cây hỏng, vừa mệt vừa thối, ít nhất một trăm văn một ngày”.
Đông Kinh trước nay không thiếu nhất chính là lao động, Tiếu tẩu tử
vì nể tình Lâm Y mới tỏ ý thuê con của Chúc bà bà, thấy bà ta chẳng
những không biết ơn, còn cò kè mặc cả, đã buồn bực ba phần, nói. “Chúng tôi chỉ trả nổi năm mươi văn thôi, Chúc bà bà ngại ít thì chúng tôi thuê người khác”.
Chúc bà bà dậm chân, không nhận nhưng cũng không từ chối hẳn, xoay người chạy về phía túp lều, chắc là muốn bàn bạc với các con.
Lâm Y nghĩ, đã khoán mảnh đất này ra ngoài thì không muốn để ý tới phân tranh bên trong nữa, nàng kéo tay áo Trương Trọng Vi. “Giao đất cho nhà Tiếu Đại rồi, mọi sự đều có bọn họ để ý, chúng ta về nhà thôi, đến lúc đó nghiệm thu trả tiền là được”.
Tiếu tẩu tử kéo Tiếu Đại quỳ xuống dập đầu tạ ơn. “Xin Trương hàn lâm và Lâm phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm làm việc, cam
đoan dọn sạch không còn một miếng trái cây thối”.
Lâm Y nhìn thoáng qua túp lều lụp xụp của nhà Chúc bà bà, nói. “Nếu con trai Chúc bà bà chịu thì mướn bọn họ đi thôi, đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ một phen”.