Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 182 : Ăn vạ

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Tiếu tẩu tử thấy Chúc bà bà cò kè mặc cả, liền sinh mấy phần chán ghét, nhưng ngại mặt mũi Lâm Y, vẫn ừ một tiếng.



Lâm Y và Trương Trọng Vi xoay người chuẩn bị về nhà, đi mấy bước lại quay đầu, nói. “Nếu có thể hoàn thành sớm hơn, cứ xong sớm hơn bao nhiêu ngày ta sẽ thưởng

bấy nhiêu ngày mỗi ngày năm mươi văn, nửa ngày thì hai mươi lăm văn”.



Năm mươi văn chính bằng tiền công Tiếu tẩu tử giúp việc ở cước điếm

nhà họ Trương cả ngày, chị ta mừng rỡ, âm thầm quyết tâm phải nhanh

chóng dọn sạch đống trái cây thối kia.



Vợ chồng Lâm Y dẫn nhà Tiếu tẩu tử về ký khế ước, nghe được phía túp lều vang lên giọng nam giận dữ. “Lâm phu nhân thật ra tốt bụng, muốn phân cho nhà chúng ta một nửa, đều do họ Tiếu kia ăn ở ác”.



Này đại khái là con trai nào đó của Chúc

bà bà, Lâm Y khẽ cau mày, quay đầu nhìn Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử, thấy

thần sắc bọn họ không có gì khác lạ, nàng cũng không lên tiếng.



Vợ chồng Tiếu tẩu tử không biết chữ, Trương Trọng Vi đưa văn khế qua, bọn họ xem không hiểu, nhưng tin tưởng bậc làm quan, ngay tại chỗ ấn

dấu tay.



Một văn khế sao làm hai tờ, Trương Trọng Vi cất một tờ đi, tờ còn lại giao cho Tiếu Đại, chắp tay trước tạ ơn. “Mấy ngày này liền phiền hai vị mệt nhọc”.



Tiếu Đại nào dám nhận quan viên triều đình hành lễ, nghiêng người né

tránh, lại dập đầu mấy cái mới an tâm. Lâm Y nói thím Dương tiễn vợ

chồng Tiếu Đại về, quay sang cười với Trương Trọng Vi. “Xem ra sau này chớ siêng hành lễ, bằng không người ta sợ hãi lại tác dụng ngược”.



Trương Trọng Vi sờ sờ cằm, bảy phần bất đắc dĩ ba phần đắc ý, bị Lâm Y nhìn thấy, nhéo yêu một cái.



Từ đó, hai người chỉ chờ trái cây hư thối được dọn rửa xong, sẽ lên

kế hoạch xây nhà. Ngày lại trở về như bình thường, Trương Trọng Vi làm

việc làm việc, Lâm Y tính sổ tính sổ, thỉnh thoảng sai Thanh Miêu đi hỏi thăm giá cả vật liệu xây dựng.



Nhoáng cái đã qua ba ngày, bởi vì gia đình Tiếu tẩu tử tăng ca làm

lụng, đống trái cây chất cao như quả núi nhỏ rất nhanh đã bằng phẳng,
một bó tuổi còn quỳ gối dưới chân mình khóc kể, mấy phần không nỡ, nghĩ

bụng nghèo hèn sinh trộm cắp vừa đáng giận lại vừa đáng thương, nàng

nuốt xuống những lời định nói, chỉ kiên trì bà ta nghỉ việc về chăm sóc

Chúc Nhị.



Chúc bà bà thấy thái độ Lâm Y cương quyết, mà vợ Chúc Nhị lại chạy

trốn mất dạng, đành cắn răng đến chỗ Chúc Nhị, nhấc cánh tay hắn lắc lên lắc xuống, giả bộ mừng rỡ kêu lên. “Ai u, chỉ là trật khớp thôi, không có gì to tát”.



Đoạn này hình như chưa kịp bàn trước, Chúc Nhị trợn mắt lên, rống Chúc bà bà. “Đều sắp đứt lìa ra, sao chỉ có trật khớp, mẹ có phải mẹ ruột tôi không vậy?”.



Chúc bà bà bị sượng mặt trước đám đông, quăng một bàn tay đánh lên đầu Chúc Nhị, nói. “Mẹ biết anh đau, nhưng mẹ bỏ việc về nhà chăm anh thì không có tiền

mua thức ăn, con trai a con trai, nhịn một chút đi, chúng ta nghèo khổ

không thể yếu ớt như vậy, chống đỡ ít lâu sẽ qua thôi”.



Lâm Y nguyên bản còn đang suy nghĩ, chờ sự tình trôi qua sẽ hỗ trợ

nhà họ Chúc một phần tiền, nhưng vừa nghe lời Chúc bà bà nói liền tức

giận không nhẹ, lập tức rút lại sự thương hại, cương quyết ra lệnh cho

Tiếu Đại. “Đi mời lang trung, phải nhìn cho rõ cánh tay của Chúc

Nhị, nếu có gì không hay xảy ra thì anh chính là kẻ mang tội, ngay cả ta cũng bị liên lụy”.



Tiếu Đại vâng dạ, chen ra khỏi đám đông, Chúc bà bà hoảng lên, bổ nhào theo, ôm lấy chân Tiếu Đại, quát to. “Tiếu đại ca, thật sự chỉ trật khớp thôi, chúng tôi không trách anh, muốn trách chỉ trách con tôi mệnh khổ”.



Lâm Y tức đến bật cười, thật muốn tranh thủ lòng từ bi của người khác thì nên biết điều tỏ vẻ yếu thế cho tới cùng, vừa không cho mời lang

trung lại nói năng kiểu giấu gươm giấu dao bên trong, đây là sợ người ta không đủ tức?



Tiếu tẩu tử là người thông minh, vừa thấy Tiếu Đại bị quấn lấy, liền đẩy con nhà mình một phen, thúc giục. “Mau đi mau đi, không phải con không biết lang trung ở đâu”.



Con trai nhà họ Tiếu không đáp, im lặng xông ra ngoài đám người, đảo

mắt đã chạy xa. Chúc bà bà nhìn thấy nhưng không đuổi kịp, gấp đến độ

gào lên. “Lão Tam lão Tứ nhà ta đâu, chết ở xó xỉnh nào rồi, mau chạy theo bắt nó về đây”.