Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 190 : Trọng Vi vay tiền
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lâm Y cười nói. “Vậy mau đi, dù sao Đại tẩu không lấy tiền lãi, mượn sớm có dùng cũng tốt”.
Trương Trọng Vi cất giấy vay nợ vào ngực, tiếc không nỡ mướn kiệu ngồi, dựa vào đôi chân đi một mạch tới huyện Tường Phù. Trương Bá Lâm và Trương Lương không ở nhà, Phương thị đang ngồi trong cửa hàng quà vặt, thấy Trương Trọng Vi đến, cực kỳ vui mừng, vội kêu thím Nhâm coi cửa hàng, bản thân dẫn Trương Trọng Vi vào nhà.
Trương Trọng Vi nói rõ ý định đến, bảo rằng vợ chồng mình đang xây nhà, thiếu tiền, định vay Phương thị. Mọi bậc cha mẹ đều cưng đứa nhỏ hơn, Phương thị vừa nghe chàng muốn mượn tiền, không thèm hỏi nguyên do, trước giở rương mang ra. Trương Trọng Vi cảm động lắm, áy náy nói. “Thím chưa từng hưởng phúc từ cháu ngày nào, lại phải lao tâm vì cháu”.
Phương thị khoác tay, đưa tiền cho chàng. “Sợ thúc thúc con trộm đi uống rượu, đặc biệt giấu giếm, mau cầm lấy”.
Trương Trọng Vi viết trong giấy vay nợ là mười quan tiền, nhưng Phương thị đưa cho chàng chỉ hơn hai quan, xem ra chàng nghĩ quá xa về độ giàu có của Phương thị. Tay chàng sờ vào trong áo, nên viết một tờ giấy vay nợ khác, hay lấy tờ đã ghi mười quan? Chàng do dự nhất thời, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, Phương thị sinh chàng ra dưỡng dục chàng nên người, chàng không biết tẫn hiếu thì thôi, lại ở đây so đo mấy quan tiền.
Thôi, trước cứ gạt Lâm Y vậy, dùng bổng lộc của mình từ từ bù vào chỗ thiếu, Trương Trọng Vi dứt khoát lấy tờ giấy vay nợ mười quan ra, đưa cho Phương thị. “Thím, tiền này coi như cháu mượn”.
Phương thị ban đầu không chịu nhận, nói rằng làm gì có đứa con nào vay tiền mẹ ruột còn ghi giấy vay nợ, nhưng trong lúc đẩy qua đẩy lại, phiêu mắt nhìn thấy số tiền ghi trên giấy, trong lòng sinh nghi, rõ ràng chỉ mượn hơn hai quan, vì sao trên giấy viết thành mười quan, chẳng lẽ con trai muốn hiếu kính mình, lại sợ con dâu cản trở, mới nghĩ biện pháp này?
Trương Trọng Vi càng cố nhét tờ giấy vào tay Phương thị, Phương thị càng đinh ninh mình đoán đúng, liền nắm luôn, hỏi. “Trọng Vi, tửu lâu kia là con quản, hay Lâm Tam nương quản?”.
Trương Trọng Vi đáp chi tiết. “Cháu phải ở Hàn Lâm viện làm việc, làm gì có thời gian quản, hơn nữa nhà cháu sắp mở là nương tử điếm, đàn ông không được vào”.
Phương thị “À” một tiếng, lại hỏi. “Vậy tiền kiếm ra là con quản, hay Lâm Tam nương quản?”.
Trương Trọng Vi hiếu kính thì hiếu kính, bụng vẫn chừa vài phần cẩn thận, nghe thấy mùi khả nghi, lập tức xả nói dối. “Cháu là trụ cột trong nhà, đương nhiên phải do cháu quản, vợ cháu lo kinh doanh, cháu quản tiền”.
Phương thị nghe vậy, an tâm cười hớn hở, liên tục nói. “Đúng, rất tốt, rất tốt, vẫn là con trai cưng của ta có năng lực, không giống ca ca con, tiền đều do vợ nó quản, muốn mượn nó một văn tiền cũng khó”.
Bà ta vừa chạy ra khỏi phòng, bên trong liền rúc rích tiếng cười, đáng tiếc bà ta không nghe thấy.
Trương Trọng Vi còn đang chờ trong đại sảnh, Phương thị cảm thấy bản thân không có mặt mũi đến gặp con trai, liền thuận miệng gọi một bà hầu đến, sai bà ta tới truyền lời cho Trương Trọng Vi, nói bà ta mệt, cần nghỉ ngơi, sẽ không giữ chàng lại ăn cơm.
Trương Trọng Vi nghe xong, đoán rằng Phương thị không mượn được tiền, chàng đâu thể vì vậy mà trách Phương thị, định đến an ủi bà ta, không ngờ phòng Phương thị đã đóng cửa, chàng đành dặn thím Nhâm hai câu, xoay người về nhà.
Phương thị vì cảm thấy không giúp được Trương Trọng Vi, trốn tránh không chịu gặp, Trương Trọng Vi đi trên đường cũng thế, biết bản thân không hoàn thành được việc Lâm Y giao phó, vào thành dạo tới dạo lui, chẳng dám về nhà. Đông Kinh dưới chân thiên tử, phồn hoa rực rỡ, không nghề gì là không có, chàng vừa dạo hai con phố, liền thấy bên đường có một nhà ngân hàng tư nhân, ngân hàng tư nhân chẳng những bảo quản tiền bạc thay khách, còn có thể cho vay, cứu cấp cho người cần tạm thời.
Trương Trọng Vi nghĩ bụng, chàng chính là người cần tiền tạm thời đây, thế nên nhấc chân đi vào, mở miệng hỏi vay chủ ngân hàng.
Ông chủ ngân hàng tư nhân không thèm ngẩng mặt lên, cũng không hỏi chàng muốn mượn bao nhiêu, mượn làm gì, chỉ hỏi. “Khách quan định dùng thứ gì thế chấp?”.
Trương Trọng Vi ngây ra, thì ra tiền của ngân hàng tư nhân cũng chẳng dễ dàng mượn như mình nghĩ, nếu muốn vay tiền, phải có vật thế chấp, mà chàng thì có thứ gì? Cái gì cũng không có.
Chàng nhất thời nóng vội, nói ra thân phận là biên tu Hàn Lâm, muốn dùng thứ đó để chiếm được sự tin cậy của ông chủ.
Không ngờ ông chủ ngân hàng chỉ cười. “Ai chẳng biết Hàn Lâm viện tất cả đều là quan nghèo, cho vay một đi không trở lại, Triệu hàn lâm chỗ các người vay tiền tôi đến nay chưa trả, khế ước nhà còn nằm trong tay tôi đây”.
Trương Trọng Vi bị chế nhạo, mặt đỏ như tôm luộc, gục đầu vội vàng ra cửa.
Sắc trời dần sụp tối, chàng có không muốn mấy cũng phải lê từng bước về nhà, chui đầu vào buồng trong. Lâm Y đang bố trí chuyện khai trương lại ngày mai, thấy chàng ủ rũ ỉu xìu quay về, lấy làm lạ, giao chuyện còn lại cho thím Dương, chính nàng cũng vào buồng trong.