Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 197 : Phương thị quay lại

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lâm Y vốn còn xấu hổ vì vay tiền trưởng bối, chờ nghe Trương Đống thế nhưng giàu có vậy, liền yên tâm thoải mái, nhớ lúc ban đầu, nàng dùng

tiền hồi môn trợ cấp vợ chồng Trương Đống, nay nhờ vả bọn họ chút cũng

là nên.



Trương Trọng Vi rất nhanh liền viết xong thư, gửi ra ngoài, nhưng rốt cuộc có thể vay được tiền Trương Đống hay không thì chưa biết, cũng

không biết sẽ vay được bao nhiêu, bởi vậy bọn họ không dám động tới hai

mươi quan tiền đã vay, chuyện thẻ hội viên đành trì hoãn.



Thẻ hội viên tuy tạm thời chưa thể in ấn, nhưng phương án cụ thể có

thể định ra trước, Lâm Y cầm bút, viết viết vẽ vẽ trên giấy, dự trù phí

tổn rượu cho khách, phí mua thẻ, chi phí sau này sẽ đóng dấu vào thẻ,

đồng thời ghi vào sổ hội viên, để khách kí tên hoặc ấn dấu tay làm

chứng.



Thẻ hội viên căn cứ theo giá trị sẽ phân làm ba loại : thẻ vàng, thẻ

bạc và thẻ đồng. Mang thẻ đến tiêu dùng trong điếm sẽ lần lượt hưởng

chiết khấu khác nhau, quyền ưu tiên chỗ ngồi, tích điểm căn cứ theo mức

tiêu dùng trong điếm, tích đến con số nhất định sẽ đổi được rượu hoặc

thức nhắm.



Trương Trọng Vi xem qua điều khoản Lâm Y

viết, tấm tắc lấy làm lạ, cả thành Đông Kinh không có nhà thứ hai đề ra

được quy định như vậy.



Chế độ hội viên cũng dễ dàng bắt chước, phỏng chừng tân tửu lâu nhà

họ Trương vừa mở cửa, không lâu sau các tửu điếm tửu lâu khác cũng bắt

kịp hướng gió, thậm chí tăng độ mạnh yếu để cạnh tranh, như tích điểm

nhận quà đắt tiền, bởi vậy đây không phải lợi thế cốt yếu để thắng bọn

họ, nếu muốn khách đông, phải lợi dụng tâm lý sĩ diện của các phu nhân

nhà quan lại, thỉnh thoảng mời quý nhân đến làm khách, nâng cấp bậc cho

tửu lâu.



Lâm Y cẩn thận cân nhắc qua lại, quyết định đợi thẻ hội viên in ấn

xong, bỏ ra một phần đi tặng, nhưng không phải do nàng tặng, trước giao

cho phu nhân tham chính, tùy bà gửi tặng.


Phương thị cũng hiểu biết con trai mình, không tin lắm, nói. “Vậy anh đem sổ sách ra đây tôi nhìn”.



Sổ sách nhà họ Trương đều là bút tích của Lâm Y, hơn nữa Lâm Y chưa cho phép, chàng cũng không dám động, đành nói dối tiếp. “Nhà chúng cháu mở nương tử điếm, khách khứa đều là nữ, cháu là đàn ông sao

quản được, bởi vậy đều là nương tử ghi sổ, cháu chỉ đòi tiền thôi”.



Phương thị phân tích là : Lâm Y tốn công, Trương Trọng Vi lấy tiền,

nhìn thế nào cũng là chuyện tốt. Bà ta vui vẻ lắm, cười hí hửng. “Đúng là con trai ta khôn khéo, nhưng nhớ đối chiếu sổ sách cẩn thận, đừng để nó giấu tiền riêng”.



Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, sợ Phương thị lại sinh ra chủ ý gì

khác. Lúc này mặt trời đã lên cao, nếu không đi Hàn Lâm viện thì muộn

mất, chàng vốn có thể không đi, nhưng dù sao cũng phải xin nghỉ, vì thế

thương lượng với Phương thị. “Thím, thím cứ ngồi, cháu đến Hàn Lâm viện

xin nghỉ rồi về nói chuyện với thím”.



Phương thị lúc này mới nhớ ra con trai có công vụ trong thân. Bà ta

không muốn Trương Trọng Vi chậm trễ chính sự, nhưng cũng không nghĩ dễ

dàng rời đi như vậy, oán giận. “Đều do vợ anh không biết điều, không hiểu phải về tiếp khách”.



Trương Trọng Vi đứng dậy muốn đi Hàn Lâm viện xin nghỉ, ngặt nỗi lúc

này trong điếm khách nữ đã đông, chàng không có cách nào ra ngoài, đành

mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra.



Phương thị trước nay đều là thương yêu lo lắng cho con cái, thấy con

trai vì mình mà ngay cả cửa chính cũng không đi được, liền chủ động đứng dậy cáo từ. Trương Trọng Vi nhìn Phương thị mặt đầy thất vọng rời đi,

trong lòng cũng có chút khổ sở, nhưng thời gian không để chàng nghĩ lại, hai chân lấy lực, nhảy xuống đất, chạy tới Hàn Lâm viện.



Lâm Y ở nhà phu nhân tham chính xem trù bì đồ cưới cho Hành nương tử, Thanh Miêu thỉnh thoảng quay về điếm tìm hiểu tin tức, mới qua nửa canh giờ, chợt nghe Phương thị đã đi, hai người đều rất kinh ngạc.



Phu nhân tham chính nhân cơ hội dạy bảo Hành nương tử. “Con xem, mẹ nói đúng không, chỉ cần con dâu không ở trước mặt, mẹ chồng chẳng bao giờ náo loạn làm khó con trai cả”.



Lâm Y cúi người tạ ơn diệu kế của phu nhân tham chính, phu nhân tham chính sai người mang tới mấy đôi hài, đưa cho nàng. “Cầm trở về đi, miễn cho người ta nói cô trốn ra ngoài”.



Lâm Y vui vẻ. “Vẫn là phu nhân tham chính suy nghĩ chu đáo, chờ tôi thêu xong hài, sẽ tặng mấy đôi cho phu nhân”.