Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 198 : Nguy cơ lời đồn

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Phu nhân tham chính chẳng qua là lấy cớ thay Lâm Y, không nghĩ nàng

quả thật biết làm, nghe vậy còn cao hứng hơn nàng, thấp giọng cười nhẹ. “Hành nương tử nhà ta nghĩ muốn thêu lót giày tặng cha mẹ chồng, nhưng

không biết cầm châm, ta đang định nhờ người làm thay đây”.



Lâm Y luôn miệng đồng ý giúp, bảo rằng ba ngày sau sẽ làm xong, tặng

cho Hành nương tử. Phu nhân tham chính gọi Hành nương tử đến tạ ơn Lâm

Y, rồi tiễn nàng ra cửa.



Lúc Lâm Y về tới nhà, Trương Trọng Vi đã đi Hàn Lâm viện, việc buôn

bán trong điếm vận hành như cũ, nàng cũng làm như không có việc gì, bưng một chậu nước vào quét tước trong phòng, lại sửa soạn tóc tai quần áo,

bắt đầu làm việc bên ngoài, nửa ngày liền vùn vụt trôi qua.



Chờ nàng tính toán chi tiêu xong, cố ý gọi thím Dương đóng cửa lại,

tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm tinh xảo, lại hâm nóng một bầu

rượu, chờ Trương Trọng Vi về nhà xong, vợ chồng cùng đối ẩm.



Từ sự kiện Phương thị xảy ra, Trương

Trọng Vi lần đầu hưởng đãi ngộ như vậy, quả thực vừa mừng vừa sợ. Hai vợ chồng nâng chén trò chuyện vui vẻ, coi như quên hết những sự không vui

lúc trước.



Buổi tối, Lâm Y ngồi dưới ánh đèn thêu lót giày, bảo rằng phu nhân tham chính nhờ, lại cố tình hỏi Trương Trọng Vi. “Hôm nay em bận việc gấp không thể về nhà hầu thím, thím có nói gì không?”.



Trương Trọng Vi không muốn nói thật thái độ của Phương thị, tránh cho Lâm Y nổi nóng, chỉ nói. “Em là bận việc, thím sẽ không trách”.



Lâm Y cười khẽ một tiếng, cũng không phản bác. “Thím có trách em hay không em không để ý, chỉ cần chàng không trách là được”. Nói xong lại hỏi. “Thím lúc nào cũng nói không hay về em trước mặt chàng, chàng nghe lọt bao nhiêu?”.



Trương Trọng Vi thành khẩn trả lời. “Hai ta cũng không phải ngày

đầu quen biết, em là người như thế nào ta rất rõ, sẽ không quan tâm

người ngoài họ nói gì. Hơn nữa, nếu ta quả thật tin lời thím nói, lúc

trước đã chẳng cưới em làm vợ”. Chàng từ phía sau ôm lấy eo Lâm Y, nhẹ giọng tâm tình. “Ta biết em chịu nhiều ấm ức, nhưng thím dù sao cũng là mẹ ruột sinh ta

nuôi ta, nếu em có thể nể mặt ta nhẫn nhịn thím mấy phần, ta vô cùng cảm kích”.



Lâm Y gỡ tay chàng ra, xoay người lại mặt đối mặt, nghiêm nghị nói. “Chàng lầm rồi, em chưa bao giờ để ý thím đối xử với em như thế nào, thím có

làm ầm ĩ bao nhiêu đi nữa em đều nhịn được hết, thứ khiến em không chịu

nổi là thái độ của chàng”. Lâm Y nói câu này là phát ra từ tâm can, vừa nghe cảm thấy thực quái lạ, nhưng suy nghĩ một lúc cũng dễ hiểu

thôi, có ai để ý thái độ của kẻ không liên quan đâu? Chỉ có người mình


Lâm Y nghe Tiếu tẩu tử thuật lại, mới không tin chủ ý là Hắc lão Đại

nghĩ ra, sau lưng hắn nhất định còn có người. Nàng hỏi Tiếu tẩu tử. “Bình thường đám lưu manh hay giao tiếp với ai?”.



Tiếu tẩu tử ngẫm nghĩ. “Bọn hắn suốt ngày không phải đánh nhau thì cũng đi lừa lọc, tiếp xúc nhiều nhất hẳn là những người xui xẻo”.



Câu này nghe rất là buồn cười, Lâm Y phì một tiếng, nói. “Đã có người bị hại, ắt hẳn sẽ có người báo quan, nha môn quan phủ đương nhiên sẽ biết Hắc lão Đại”.



Tiếu tẩu tử thấy nàng nói có lý, liên tục gật đầu.



Đến nha môn tìm hiểu tin tức không phải điều Tiếu tẩu tử có thể làm

được, Lâm Y thưởng tiền xong, dặn chị ta chú ý tình hình phố phường là

được.



Tiếu tẩu tử lui ra, lúc này Trương Trọng Vi đã đến Hàn Lâm viện, bảo rằng phải tìm hiểu tin tức ở chỗ các đồng nghiệp.



Lâm Y kiên nhẫn chờ chàng quay về, hỏi. “Có thu hoạch gì không?”.



Trương Trọng Vi lắc đầu, trả lời. “Quanh co lòng vòng mãi không thu được gì về lời đồn cả”.



Lâm Y hiểu, Hàn Lâm viện đầy phe phái, nếu là chuyện do một phe làm,

các phe còn lại nhất định sẽ được mật báo, nếu không biết gì thì hơn

phân nửa không liên quan tới bọn họ.



Nàng vừa kết luận xong, Trương Trọng Vi đã nói. “Nghe nói Vương hàn lâm nhận được thánh sủng, sắp tới sẽ thăng chức cao”.



Nhà Vương hàn lâm đâu có mở tửu lâu, ông ta có thăng chức đi đâu cũng không thể vô duyên chèn ép tửu lâu nhà họ Trương, Lâm Y không thấy liên quan.



Trương Trọng Vi nhắc nhở nàng. “Em đừng quên Vương hàn lâm từng

nhận hối lộ từ vị bà ngoại của chúng ta, phu nhân Vương hàn lâm còn từng cho nương tử điếm nhà họ Dương hãnh diện khai trương”.



Đúng là có chuyện này, Lâm Y nhớ rõ, nhưng Vương hàn lâm cũng vì thế

mà bị trách phạt, sao còn lội ngược dòng được hay vậy nhỉ? Hơn nữa nương tử điếm nhà họ Dương đã đóng cửa từ lâu, không có lý nào khó xử cước

điếm nhà họ Trương, dù sao hại người nhưng không có lợi gì cho mình cũng chẳng phải việc người ta hay làm.