Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 199 : Lã thị mật báo

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Trương Trọng Vi vẫn cảm thấy lời đồn có liên quan đến việc Vương hàn

lâm được thăng chức, bằng không đã chẳng trùng hợp như vậy, vừa lúc

đường làm quan của chàng đang có cơ may chuyển biến, tửu điếm có Âu

Dương tham chính góp cổ phần lại gặp rắc rối.



Lâm Y cho rằng hai sự việc không hề có liên quan, đầu tiên cho dù tửu lâu nhà họ Trương có ngã thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự nghiệp làm

quan của Âu Dương tham chính, ông ta không bị tổn thất gì; thứ hai, phu

nhân tham chính nhập cổ vào tửu lâu nhà họ Trương cực kì bí mật, không

ai có khả năng biết được.



Hai vợ chồng tranh luận một lát đành thôi, dù sao cái bọn họ quan tâm nhất là bắt được hung thủ đằng sau những lời đồn này, lý do tại sao hắn lại làm như vậy, hiện tại không phải lúc loạn trong cuộc.



Lâm Y nói về Hắc lão Đại cho Trương Trọng Vi biết, để chàng đến nha môn hỏi nha dịch xem Hắc lão Đại xưa nay hay

dính líu đến những sự gì, những người nào, từ đó xuống thay với người

thân cận hắn, hỏi thăm ra kẻ sau màn.



Trương Trọng Vi lập tức nhích người đến nha môn một chuyến, nhưng kết quả thu được làm vợ chồng họ thực thất vọng, nha dịch nói rằng Hắc lão

Đại luôn độc lai độc vãng, không thân cận ai cả.



Trương Trọng Vi nói. “Không bằng để nha dịch tìm cái cớ tha hắn lên công đường ăn gậy, nhìn xem hắn có nhận tội không”.



Lâm Y buồn cười. “Khoan hãy nói tới việc vô cớ bắt người là không tốt, hắn đã rải lời đồn ắt hẳn nhận không ít tiền từ người ta, sao lại

dễ dàng mở miệng”.



Hai vợ chồng đang hết đường xoay xở, thím Dương bẩm báo rằng nương tử của Dương Thăng tới chơi.



Nương tử của Dương Thăng là Lã thị, con dâu của Ngưu phu nhân, mợ của vợ chồng Trương Trọng Vi, từ lúc hai nhà Trương Dương trở mặt, bọn họ

liền cực ít qua lại, vị mợ này đột nhiên hoàng hôn tới chơi là vì chuyện gì?



Trương Trọng Vi và Lâm Y đầy bụng nghi hoặc, nhưng không dám thiếu

cấp bậc lễ nghĩa, nhiệt tình mời Lã thị vào điếm ngồi, nhưng Lã thị lại

xưng bên ngoài không dễ nói chuyện, muốn vào phòng trong.



Quả nhiên là không có việc cầu chả ai đi chùa, Trương Trọng Vi và Lâm Y liếc nhau, dẫn Lã thị vào trong phòng.



Lâm Y gặp Lã thị chỉ một lần duy nhất ở hôn lễ của Dương Thăng, lần

đó chỉ thấy dung mạo cô không đẹp, hôm nay cô không trang điểm phấn son, hơn nữa bên cạnh còn có Lan Chi dung mạo thiên tiên đứng hầu, càng bị
Trương Trọng Vi bảo nàng ghé lỗ tai lại đây, nói nhỏ mấy câu, Lâm Y nửa tin nửa ngờ. “Cách này được không?”.



Trương Trọng Vi tự tin trả lời. “Hắn có kiếm được nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng cần còn mạng mà tiêu tiền, nhất định hiệu quả”.



Lâm Y nói. “Chuyện này phải tham khảo phu nhân tham chính trước đã, lỡ đâu bại lộ còn có người bổ cứu”.



Trương Trọng Vi gật đầu. “Cơm nước xong em đến nhà phu nhân tham chính đi, xin bà thông tin cho nha môn trước”.



Lâm Y vâng theo, vội vàng ăn xong, đến nhà phu nhân tham chính, lo liệu thỏa đáng mọi sự.



Ngày hôm sau, vợ chồng Trương Trọng Vi còn chưa rời giường, nha môn

đã có động tác, đánh bất ngờ nhà Hắc lão Đại, lục được dưới gầm giường

nhà hắn nguyên một tráp tiền, nha dịch một mực khẳng định là Hắc lão Đại trộm được, gô hắn lên công đường, chưa hỏi gì liền cho ăn hèo.



Hắc lão Đại coi như da dày thịt béo ăn đòn quen, chịu ba mươi đại bản xong, vẫn không chịu lộ ra danh tính khách hàng, đợi ăn tới bốn mươi

cái, bắt đầu dao động, lúc thì nói là mượn được, lúc lại bảo là nhặt

trên đường. Phủ doãn hét. “Nhặt được vậy thì bỏ lại quan phủ, đợi tìm được người mất tính sau”.



Hắc lão Đại không sợ ăn hèo, nhưng vừa hé mắt thấy tráp tiền của hắn

bị mang ra sau công đường, lập tức nóng ruột, phun ra hết ai giao cho

hắn làm chuyện gì, đưa bao nhiêu tiền, cuối cùng còn nói. “Tiền này là tôi nên được, phủ doãn muốn đánh thì đánh, tiền phải trả tôi”.



Phủ doãn vui vẻ, cũng thực nghe theo đánh cho hắn thêm ba mươi đại

bản nữa, rồi trả tráp tiền cho hắn. Sau đó mệnh nha dịch kéo Hắc lão Đại đi xác nhận kẻ chủ mưu sau màn.



Trương Trọng Vi và Lâm Y ở nhà chờ tin tức như kiến bò trên chảo nóng, thím Dương an ủi bọn họ. “Tiếu tẩu tử vừa đi thăm dò, nghe nói công đường đã tra ra rồi, chỉ cần xác nhận là định ra tội danh luôn”.



Trương Trọng Vi nghiến răng nghiến lợi. “Đợi đến thủ phạm quy án, nhất định phải bắt hắn đứng ở đầu cầu Châu Kiều la hét liên tục ba ngày”.



Lâm Y ngạc nhiên. “La hét gì cơ?”.



Trương Trọng Vi trả lời. “Bắt hắn thừa nhận trước mặt mọi người rằng dưới chân tửu lâu nhà họ Trương có chôn người chết là bịa đặt”.



Câu này nhắc nhở Lâm Y, cho dù thủ phạm nhận tội thì sao, Đại Tống

không có ti vi, lại chẳng có internet, ngay cả báo chí cũng không, mấy

ai biết được án kiện trong nha môn? Chỉ sợ dù nhốt hắn vào đại lao, trên đường vẫn truyền đi lời đồn bất lợi cho tửu lâu nhà họ Trương.