Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 200 : Dương thị trở về

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Không bao lâu sau, bên phía nha môn có tin tức truyền về, bảo rằng

Hắc lão Đại đã xác nhận kẻ bịa đặt chính là Phong Hòa điếm cách một con

phố, Phong Hòa điếm vẫn ghen tị cước điếm nhà họ Trương có các phu nhân

lui tới, hiện tại cước điếm nhà họ Trương chỉ có sáu cái bàn, không phải là mối đe dọa lớn, nhưng chờ tân tửu lâu khai trương, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới Phong Hòa điếm, bởi vậy ông chủ Phong Hòa điếm sử dụng ám

chiêu, muốn tửu lâu nhà họ Trương không thể khai trương được.



Trương Trọng Vi dù quan giai thấp, nhưng tốt xấu vẫn là quan viên

triều đình, Phong Hòa điếm vì sao to gan như vậy, dám đối đầu với cước

điếm nhà họ Trương? Lâm Y cho rằng bên trong tất có nguyên do, liền nhờ

Tiếu tẩu tử đi hỏi thăm một phen, quả nhiên, bà chủ Phong Hòa điếm chính là biểu muội bà con xa của phu nhân Vương hàn lâm.



Lâm Y rất tức giận, nói. “Vương hàn lâm cũng đủ thù vặt, chẳng lẽ ông ta còn hoài nghi chúng ta vạch trần chuyện ông ta nhận hối lộ? Hoặc nghi ngờ chúng ta có quan hệ với nhà họ Ngưu?”.



Trương Trọng Vi vừa từ nhà Âu Dương tham chính về, hiểu biết không ít tin tức về tình huống, nghe vậy lắc đầu, nói. “Đều không phải đơn giản như vậy đâu”.



Thì ra Lâm Y và phu nhân tham chính qua lại thân thiết rơi vào tai

phu nhân Vương hàn lâm, bà ta nghi phu nhân tham chính cũng giống bà ta, là nhận hối lộ mới thường hay đến cước điếm nhà họ Trương uống rượu,

bởi vậy muốn mượn cơ hội dìm tửu lâu nhà họ Trương một phen, bức nhà họ

Trương tặng lễ cho Âu Dương tham chính để bắt tận tay.



Lâm Y nhớ từ lúc lời đồn bắt đầu, nàng liền thường xuyên đến nhà phu

nhân tham chính, không khỏi lạnh run, may mắn thủ đoạn của nàng không

một khe hở, bằng không quả thật là trúng kế phu nhân Vương hàn lâm.



Ông chủ Phong Hòa điếm đã lên công đường, kế sách của Vương hàn lâm

thất bại, nhưng lời đồn vẫn còn ảnh hưởng, Trương Trọng Vi cau mày, hận

nói. “Để ta khiến quan phủ đóng cửa Phong Hòa điếm”.



Lâm Y chợt lóe ra ý, ngăn chàng lại. “Em có chiêu này, có lẽ dùng được, chỉ là quá mức âm hiểm”.



Trương Trọng Vi vội la lên. “Hắn bất nhân ta bất nghĩa, cho dù chúng ta sử ám chiêu cũng là do hắn bức ra tới”.



Lâm Y thì thầm với chàng mấy câu, lại dặn. “Tiếu Đại còn trông cậy vào tửu lâu trang hoàng, kiếm càng nhiều tiền, nói vậy cũng hận lời đồn này, việc cứ để anh ta đi làm”.



Trương Trọng Vi giơ ngón tay cái tán thưởng nàng, gọi Tiếu Đại, cẩn

thận dặn dò, lại giao cho anh ta chút tiền, đồng ý sự tình hoàn thành

xong sẽ đưa nửa còn lại.


Dương thị nói rất có đạo lý, Lâm Y đáp. “Mẫu thân, con dâu đã hứa chắc với người ta, không được sự cho phép của bà ấy không được tự tiện

mở miệng, chờ con dâu hỏi ý bà ấy rồi lại nói cho mẫu thân biết, được

không ạ?”.



Dương thị gật đầu. “Làm người phải giữ chữ tín, con nói đúng, đừng quên là được”.



Hai người nói cả lúc lâu vẫn chưa thấy rương đồ khiêng vào, Dương thị bực mình, gọi hai tiếng. Lưu Hà chạy vào bẩm. “Chúng nô tỳ khiêng không nổi rương, đang từ từ na vào”. Nói xong hai mắt mở to nhìn Dương thị, đại khái đang hy vọng bà có thể lên tiếng để thím Dương đến hỗ trợ.



Lâm Y đều nhìn ra tâm tư cô ta, đang định nói gì, Dương thị đã ngăn. “Vậy cứ từ từ mà na, ta không vội”.



Lưu Hà lau mồ hôi chạy đi, không dám nói nửa câu oán hận, xem ra đến Cù Châu đã bị dạy dỗ không ít.



Dương thị nói với Lâm Y. “Ta nghe nói con ở Đông Kinh gặp phiền

toái liên tục, tháng trước liền nhích người chạy về Đông Kinh, trên

đường nhận được thư từ Cù Châu gửi tới, vừa lúc mang theo cũng đủ tiền,

bằng không phải lộn ngược trở lại Cù Châu”.



Thì ra Dương thị không phải riêng vì chuyện tiền bạc mà đến, phiền toái bà đang nói tới ý chỉ Phương thị? Lâm Y đoán không ra.



Nàng vẫn là đoán trật rồi, Dương thị nói tiếp. “Con yên tâm, Ngưu phu nhân tuy là mẹ kế của ta, nhưng không thể thân bằng con và ta, nếu

bà ta còn chèn ép con, con cứ nói ta biết”.



Rốt cuộc là nói Ngưu phu nhân, chuyện quá khứ đã lâu, sao Dương thị

còn nhắc tới? Ban đầu Lâm Y kinh ngạc, nhưng nghĩ sơ thì hiểu, Đại Tống

truyền tin đi chỉ có thể truyền bằng miệng hoặc thư từ, hai phương thức

này đều rất chậm, chuyện xảy ra mấy tháng trước, phải mất một tháng mới

tới được Cù Châu cũng không có gì ngạc nhiên.



Lâm Y cúi người tạ ơn Dương thị. “Chúng con khiến mẫu thân lao tâm, còn khiến người phải tự thân đến, thật là băn khoăn”.



Dương thị cười. “Mấy tháng không gặp, con dâu đã vội xa cách ta.

Ta về Đông Kinh thật cũng không phải tất cả đều vì chuyện phiền toái của con, chỉ là không muốn ở Cù Châu chịu bực bội, không bằng về hưởng phúc với con trai con dâu”.



Trừ việc Trương Đống nạp thiếp ra còn có chuyện gì khiến Dương thị

bực bội được đâu, bà đã yên tâm lớn mật về Đông Kinh, nói vậy đã chuẩn

bị phòng hờ kín kẽ mọi thứ, Lâm Y nhớ tới phương thuốc còn nhét dưới đáy rương đồ của nàng, đoán được Dương thị nhất định còn có “thứ” tốt hơn.