Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 201 : Lâm Y phân phòng

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Mẹ chồng nàng dâu còn nói thêm chút nữa, Lưu Hà và người hầu rốt cuộc cũng na được rương đồ đi vào, bốn người đều mệt đến thở hồng hộc, Dương thị nói câu “Vất vả”, nhưng không cho bọn họ chút thời gian nghỉ ngơi, gọi Lưu Hà và Lưu Vân tiến đến, một lần nữa vấn an Lâm Y, giới thiệu. “Lưu Hà hầu hạ rất tốt, ta cất nhắc lên làm di nương, còn Lưu Vân này là mua trên đường, hiện tại vẫn là thông phòng”.



Tuy rằng là thiếp thất, nhưng cũng là người bên cạnh Trương Đống, Lâm Y định đứng dậy đáp lễ, Dương thị lại ấn nàng ngồi xuống, nói. “Con hiện giờ là thân phận nào, cần gì đáp lễ bọn họ, mau ngồi yên, đừng làm bọn họ tổn thọ”.



Lưu Hà phụ họa theo, Lưu Vân trên mặt tuy có một chút bất mãn nhưng

cũng chưa nói gì. Lâm Y nhìn, âm thầm buồn cười, cho dù nàng không phải

phu nhân quan lại, cũng chưa tới mức hạ thấp đáp lễ một nha hoàn thông

phòng, thật không hiểu cô ta bất mãn chỗ nào.



Thái độ của Lưu Vân, Lâm Y có thể thấy được, những người khác đương nhiên không mù, Lưu Hà nói thẳng trước mặt mọi người, mắng. “Đừng ỷ vào Đại lão gia sủng ái một chút, cái mặt liền hếch lên trời đi, Đông Kinh không phải Cù Châu, đừng quên mất quy củ, bôi nhọ danh dự Đại phu

nhân”.



Lưu Vân trợn mắt lên, sắp sửa cãi lại, Dương thị trách mắng. “Muốn cãi thì về phòng mà cãi đi, đừng ở đây mất mặt”.



Lâm Y nhìn màn này, hiểu vì sao Dương thị dẫn Lưu Hà theo, vừa có thể kéo đi kẻ sinh chuyện bên cạnh Trương Đống, lại có việc cho Lưu Hà làm, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.



Dương thị vừa kêu hai thiếp về phòng cãi nhau, nhưng Lâm Y căn bản

không có phòng trống cho bọn họ, liền thương lượng với Dương thị. “Mẫu thân, tửu lâu chúng con vừa xây xong, chớp mắt sẽ có thể vào ở, hiện

tại không tìm ra được phòng khác để thuê, không bằng con và Trọng Vi

chen chúc trong điếm tạm thời, mẫu thân ở phòng trong, những người khác

ra sau chịu khổ mấy ngày, mẫu thân thấy thế nào?”.



Dương thị cười nói. “Ta dẫn theo không chỉ bốn người, còn có mấy tên gia đinh, không thuê gian nhà làm sao ở hết? Con yên tâm, tiền bạc ta có”. Nói xong sai Lưu Hà mở rương lấy tiền giao cho Lâm Y, nói. “Con trước an bài việc trang hoàng tửu lâu, chớ để chậm trễ”.



Lâm Y tạ ơn bà, sai người đi mời Trương Trọng Vi về. Trương Trọng Vi

nghe Dương thị quay về Đông Kinh, không biết xảy ra chuyện gì, chạy như

điên về nhà, thấy bà và Lâm Y trò chuyện vui vẻ, lúc này mới thở phào

nhẹ nhõm, tiến lên hành lễ chào.



Dương thị thấy Trương Trọng Vi thở hồng hộc, vội kéo chàng ngồi xuống nghỉ, Lâm Y cười nói. “Không có thời gian rảnh cho chàng nghỉ ngơi, bao nhiêu chuyện cần dựa hết vào chàng làm đây”. Nàng đưa tiền Dương thị vừa giao cho, nói. “Chàng cầm tiền này trước đi thuê cho mẫu thân, còn có di nương và người hầu

một gian nhà ở, lại giao cho Tiếu Đại để trang hoàng tửu lâu nhanh chóng hoàn thành”.



Việc nào Lâm Y nói cũng quan trọng hết, Trương Trọng Vi không dám


Lưu Hà chỉ vào mặt cô ta, mắng. “Thông phòng cũng là nha hoàn, chưa hề chèn ép ngươi đâu, muốn ở riêng một căn thì chờ lên làm di nương hãy oán giận”.



Lưu Hà là mắng Lưu Vân, nhưng trong bông có kim, ám trách Trương

Trọng Vi xử sự chưa khéo, không an bài được chỗ riêng cho di nương là cô ta ở. Lâm Y hận cô ta lên mặt, nhưng Dương thị không lên tiếng, nàng

cũng không mở miệng được, chỉ có thể hung hăng trừng cô ta.



Cố tình Dương thị lại muốn nghe ý kiến của nàng, hỏi. “Con dâu, con thấy phòng mới thuê phải sắp xếp như thế nào?”.



Lâm Y giải thích một phen. “Tửu lâu mới xây đằng sau có một tiểu

viện, chờ trang hoàng xong, chúng ta liền có thể dời vào ở, không cần

thuê quá nhiều phòng, uổng phí tiền bạc”.



Ý nàng là muốn tiết kiệm tiền cho Dương thị, Dương thị đương nhiên chỉ có cao hứng, cười gật đầu.



Lưu Hà nghe Lâm Y nói, vốn đã không thiện chí liếc qua, nhưng thấy

gương mặt Dương thị tươi cười, lập tức biết thời biết thế cũng phụ họa

theo. Lâm Y mới mặt kệ cô ta nghĩ gì, chỉ là một cái thiếp thôi, so với

vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, dù bối phận cao hơn một bậc, vẫn là bùn lầy

dưới chân mà thôi, muốn đối nghịch chỉ có thể nói là không biết lượng

sức mình. Nàng nói tiếp. “Các nha hoàn và di nương chịu khó mấy

ngày, cố chen lấn trong phòng chút, mẫu thân lớn tuổi, ban đêm không có

người chăm sóc ta không an tâm, bốn người các ngươi buổi tối luân phiên

trực đêm đi”.



Lưu Hà từ nhỏ theo hầu Dương thị, trực đêm đã quen, nghe vậy chẳng

thấy vấn đề gì, nhưng Lưu Vân chưa bao giờ trực đêm, chỉ biết là vất vả, trên mặt liền lộ vẻ khó chịu.



Dương thị làm như không thấy, chỉ kêu bọn họ nghe theo Lâm Y phân

công, đi xuống quét tước nhà cửa, trải giường. Lưu Hà hiểu biết tính nết Dương thị nhất, không dám tỏ ra bất mãn dù chỉ một chút, chỉ vâng vâng

dạ dạ tạ ơn Lâm Y an bài, dẫn đầu đi ra.