Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 202 : Lâm Y quản gia
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lưu Vân kém hơn rất nhiều trong việc giữ kín tâm tư, trước mặt Dương
thị còn nhịn xuống được, vừa đến phòng hạ đẳng liền lộ ra bản tính, ngồi trên ván giường oán giận. “Tôi thấy Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu
nhân đều nhìn chúng ta không vừa mắt, chuyện phân phòng rõ ràng bọn họ
đã thông đồng trước, tôi không tin thuê thêm một gian hạ đẳng thì tốn
bao nhiêu tiền”.
Lưu Hà cũng nghĩ như vậy trong lòng, cho rằng vợ chồng Trương Trọng
Vi không phải vì cần kiệm mà là ngại hai người thiếp xài bớt tiền của
Dương thị, nếu không sao người hầu của bọn họ lại được ở hẳn một gian
phòng? Nhưng cô ta biết rõ, phàm đã là người Dương thị ưu ái, cho dù cô
ta không thích cũng phải cố mà thích, bằng không tuyệt đối không có kết
cục tốt. Dương thị luôn dùng thủ đoạn cay nghiệt đối đãi với những người đàn bà khác của Trương Đống.
Lưu Vân còn đang oán giận không ngừng,
Lưu Hà vì lấy lòng Dương thị, cố nén suy nghĩ thật của mình xuống, kéo
Lưu Vân ngã từ trên giường xuống, mắng. “Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân là người cô dám oán giận sao? Quỳ xuống cho ta!”.
Lưu Vân ở Cù Châu được sủng ái hơn Lưu Hà rất nhiều, Dương thị đối xử với cô ta cũng không tệ lắm, bởi vậy cô ta không hề sợ Lưu Hà, đứng
phắt dậy, cãi lại. “Cô cho rằng cô là ai? Cũng là đứa nô tỳ giống tôi thôi, dám phạt tôi quỳ?”.
Lưu Hà nói đúng lý hợp tình. “Ta là di nương, là một nửa chủ nhân, mà cô chỉ là đứa nha hoàn, sao ta không phạt cô được?”.
Lưu Vân nguýt dài. “Nửa chủ nhân, là Đại phu nhân nhà chúng ta tâm tính thiện lương cho cô chút thể diện, cô còn tưởng thật”.
Lưu Vân mới vừa oán giận vợ chồng Trương Trọng Vi xong, để Dương thị
nghe được nhất định nổi nóng, Lưu Hà tự nhủ bắt được nhược điểm của Lưu
Vân, làm sao dễ dàng buông tha, túm lấy cánh tay cô ta, kéo về phía
trước, nói. “Cô không muốn quỳ cũng được thôi, theo ta đi gặp Đại phu nhân”.
Lưu Vân vừa nói những gì, chính cô ta cũng rõ ràng trong lòng, nhưng
nha đầu Tiểu Trụy tử đi lấy khăn lau, trong phòng không ai khác, cô ta
có thể cắn răng nói Lưu Hà vu hãm cô ta, bởi vậy dù có chút hoảng hốt,
nhưng không hề sợ hãi. Có điều, bị kéo đến trước mặt Dương thị chẳng
phải việc gì tốt đẹp, Lưu Vân không muốn thỏa mãn tâm tính của Lưu Hà,
liều mạng giãy dụa.
Lưu Hà thầm hận, Lưu Vân lấy lòng Dương thị thì mặc kệ cô ta, nhưng
vì sao phải đè lên mình, công sức là mình nhưng tiếng thơm lại là của cô ta. Lưu Hà mới không thèm may áo gả cho người khác, nói. “Đại phu nhân là nhớ khẩu vị Đông Kinh, cô làm mì tương trộn phía nam làm chi?”.
Lưu Vân lơ đễnh, nói. “Đừng cho rằng tôi lần đầu tới Đông Kinh,
trước lúc tôi bị bán, từng ở Đông Kinh nhiều năm rồi, mì tương trộn đã
sớm du nhập vào phương bắc, rất nhiều người Đông Kinh từ nhỏ đã ăn qua”.
Dương thị nói. “Làm đi, tiện tay nấu cơm chiều cho cả nhà luôn, không được qua loa”.
Dương thị chưa từng phân phó nhiều, Lưu Hà lại hiểu rõ, đêm nay do cô ta kéo mì. Lưu Vân nghe Dương thị chịu mì tương trộn, còn chưa kịp cao
hứng, đã nghe bọn họ phải nấu cả cơm chiều, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Nhưng hai người bọn họ không dám nói nửa chữ không, còn phải giả như vui vẻ, cùng nhau đi hướng phòng bếp.
Tiểu Trụy tử định đi theo, Dương thị gọi cô nàng lại, khen ngợi. “Ngươi gặp chuyện biết đến bẩm báo, tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi”.
Tiểu Trụy tử tạ ơn bà, xoay người đi. Dương thị nói với Lâm Y. “Có những người, không thể để bọn họ nghỉ ngơi, một khi nhàn nhất định sinh sự”.
Làm cho Lưu Hà Lưu Vân lê thân xác mệt mỏi đi nấu cơm chiều là hình
phạt dành cho bọn họ? Lâm Y đoán như vậy, nói với Dương thị. “Con dâu ghi nhớ”.
Lưu Hà Lưu Vân không phải ngu dốt toàn tập, sợ cơm chiều làm không
tốt, tối ngủ không xong, bởi vậy ở phòng bếp có khắc khẩu nhau, nhưng
không quá phận, còn dọn trước cơm chiều lên bàn.
Trên bàn cơm có ba người, Dương thị, Lâm Y và Trương Trọng Vi. Người khác đều đứng sau hầu hạ.
Trương Trọng Vi mới từ công trường trở về, miêu tả tân tửu lâu to như thế nào, hai cổng sơn son đẹp như thế nào, thập phần hưng phấn. Lưu Hà
và những người khác nghe đến nhập thần, hỏi. “Đại tửu lâu nhưng chỉ chiêu đãi nữ khách thôi sao?”.
Dương thị đang nghe cao hứng, không vui bọn họ xen miệng vào, nói. “Đừng phơi sự quê mùa của mình ra, chưa nghe Nhị thiếu phu nhân nói sao, hiện giờ Đông Kinh khắp nơi đều là nương tử điếm”.
Lưu Hà muốn đi trải nghiệm, liền giật dây Dương thị. “Đại phu nhân, rảnh rỗi chúng ta cũng đi nhìn thử một cái, thuận tiện giúp Nhị thiếu phu nhân tìm hiểu tin tức”.