Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 205 : Biện pháp hay của Dương thị
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lâm Y cười mắng một tiếng “Lanh lắm!”, sai cô quay về chỗ
bán cơm đĩa, nói cho khách quen hay một tiếng, mấy ngày nữa bọn họ sẽ
không còn kinh doanh nữa, mong các vị hàng xóm láng giềng nhiều tha thứ.
Dương thị rất đồng tình với quyết định lần này của Lâm Y, trong suy nghĩ của
bà, vì bảo vệ thân phận cao quý tốt nhất là không buôn bán gì cả, về
phần tửu lâu, đó là cách liên lạc cảm tình với quý nhân, không được tính là kinh doanh.
Người môi giới dẫn đến một nhóm nương tử, mời
Dương thị và Lâm Y chọn tửu bảo. Các nương tử đều đã được người môi giới điều tra trước theo chỉ thị của Lâm Y, đều là người có gia thế trong
sạch, lại là người địa phương ở Đông Kinh. Không thể chọn con gái chưa
chồng, phải chọn người đã lập gia đình, đây là chủ ý của Lâm Y, bồi
dưỡng một tửu bảo lành nghề không phải chuyện ngày một ngày hai, các cô
gái trẻ ở Đại Tống xuất giá sớm, nếu thuê họ, không chừng chưa làm mấy
ngày đã về nhà lấy chồng, vẫn là phụ nữ có chồng lâu bền hơn, trên vai
có gánh nặng gia đình, làm việc cũng càng thêm tận tâm hết sức.
Lâm Y dựa theo lệ thường chọn người, trước xem quần áo, lại xem móng tay,
chọn ra hai mươi người yêu sạch sẽ nhất, lại hỏi trong nhà có ở chung
với mẹ chồng hay không, ba người không chịu được mẹ chồng khó chơi cho
đánh rớt, hỏi thêm nhà nào có cô em chồng, người biết mưu mẹo sống chung an ổn với em chồng sẽ được ưu tiên.
Dò hỏi một phen, cuối cùng
chọn ra được mười lăm người, nhưng chưa dừng ở đó, Lâm Y còn muốn khảo
sát trí nhớ của bọn họ, liền dặn người môi giới sau khi cước điếm nhà họ Trương đóng cửa lại dẫn tới lần nữa.
Người môi giới đồng ý, dẫn đoàn người rời đi.
Dương thị nói với Lâm Y. “Tửu lâu khai trương, nhất định sẽ có người tặng lễ, có khi là vật, đôi lúc là người, con chuẩn bị tinh thần trước”.
Tặng quà thì nhận lấy, tặng người thì Lâm Y chưa gặp phải bao giờ, phải phân tích tình huống cụ thể mới được. Dương thị thật vừa lòng suy nghĩ của
Lâm Y, giao tế với người ta phức tạp vô cùng, cùng là tặng quà, cũng
không thể quà nào cũng nhận, phải cẩn thận phân tích lợi hại trong quan
hệ rồi quyết định.
Buổi tối, cước điếm nhà họ Trương đóng cửa
Nhâm đang ngồi bên trong, vừa trông hàng vừa trộm cắn hạt dưa.
Thanh Miêu đi qua, gõ mạnh vào quầy, ngoài cười nhưng trong không cười, nói. “Thím Nhâm, nhà nào nuôi bà đúng là không hay ho, ngay cả hàng họ để bán kiếm tiền cũng không buông tha nha”.
Thím Nhâm giật mình hoảng lên, vội phủi tay, rồi không ngừng cúi nhặt vỏ hạt dưa, không quên năn nỉ Thanh Miêu đừng nói cho Phương thị biết.
Thanh Miêu ngồi xuống phiến đá trước cổng, nhặt cái lá lên phe phẩy cho bớt nóng. “Vậy bà vào trong truyền tin đi, báo rằng Đại phu nhân từ Cù Châu quay về, mời Nhị lão gia Nhị phu nhân đến uống rượu”.
Thím Nhâm sợ cô tố với Phương thị, vội vàng chui ra khỏi quầy, nhờ cô trông dùm một lát, lại hỏi. “Chỉ mời Nhị lão gia Nhị phu nhân, Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân không được mời?”.
Thanh Miêu liếc xéo bà ta, nói. “Tôi không dám trông điếm dùm bà đâu, ai biết được bà lại đổ tội ăn trộm vặt lên người tôi? Chúng ta chia làm hai đường, bà đi mời Nhị lão gia Nhị
phu nhân, tôi đi mời Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân”.
Thím Nhâm quả thực có ý định đó trong đầu, không ngờ bị Thanh Miêu đoán trúng, lại giật mình tiếp, lẩm bẩm. “Chúng ta đều đi, ai trông cửa hàng nha?”.
Thanh Miêu trả lời. “Đó là chuyện của bà, tôi không xen vào, nếu bà không muốn đi cũng được,
nhưng tôi đến chỗ Nhị phu nhân có lỡ miệng nói cái gì, bà cũng đừng
trách tôi”.
Thím Nhâm vụng trộm nhìn thoáng qua mấy xác hạt
dưa dưới đất, nào dám nói không muốn? Bà ta vội vàng chạy vào viện, kéo
đứa nha hoàn quét dọn ra, bắt ngồi trông điếm, lại cười nịnh nọt theo
Thanh Miêu đi vào.
Xem ra thím Nhâm là định đổ tội lên tiểu nha
hoàn, Thanh Miêu định quay đầu nhắc nhở, chợt thấy nha hoàn kia cũng
lặng lẽ mò tay vào hạp hạt dưa, liền nuốt trở về không nói nữa.
Thanh Miêu đến phòng Lí Thư, Trương Bá Lâm còn ở nha môn, chỉ có Lí Thư trong nhà, nghe nói Dương thị hồi kinh, Lí Thư rất là cao hứng, nhưng bất đắc dĩ thân mình nặng nề, lại không muốn theo Phương thị ra ngoài, mới lấy
cớ sắp tới kì sinh nở, khéo léo từ chối Dương thị mời, nhưng cũng đồng ý nếu Trương Bá Lâm rảnh rỗi, nhất định để anh ta đi.
Thanh Miêu
hoàn thành công việc xong, nhận tiền thưởng lui ra, thím Nhâm đã ở trong sân chờ, vẻ mặt hâm mộ nhìn trong tay cô, nói. “Nhị lão gia không ở nhà, Đại phu nhân mời Nhị phu nhân tôi đã truyền lời xong, cô lĩnh mệnh Đại phu nhân tới, tôi khuyên vẫn là đến bẩm Nhị phu nhân một tiếng,
miễn cho Nhị phu nhân trách phạt”.