Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 206 : Hồng môn yến
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Thanh Miêu tiện tay ném vài đồng, nói. “Tạ bà nhắc nhở, tôi đi đây”.
Thím Nhâm tiếp được tiền, mặt mày hớn hở, liền quên mất chuyện lúc trước
Thanh Miêu uy hiếp mình, ân cần dẫn cô đến trước phòng Phương thị, còn
tự tay vén mành.
Thanh Miêu luôn luôn mạnh mẽ, Phương thị trong
lòng vẫn là sợ cô, bởi vậy không dám khó xử, chỉ hỏi Dương thị ở Cù Châu có phát tài gì không. Thanh Miêu trả lời không biết, Phương thị hết
cách, đành phải thả cô nàng đi.
Thanh
Miêu hoàn thành xong chuyện, chạy một mạch về nhà, lúc này tốn chưa đến
nửa canh giờ. Cô bẩm báo Dương thị, Nhị phòng sáng mai vừa hay rảnh rỗi, sẽ đến sớm. Dương thị dặn cô đi thông báo Lâm Y, ngày mai cước điếm
đóng cửa chiêu đãi Nhị phòng.
Lâm Y nghe Thanh Miêu truyền lời,
biết đây là để đề phòng Phương thị, việc xấu không nên để người ngoài
thấy, nàng lập tức gọi thím Dương dặn treo biển nghỉ kinh doanh, các tửu bảo tham gia huấn luyện cũng được nghỉ một ngày.
Trong nhà mở
cước điếm có một ưu điểm, phàm là có khách đến, đồ ăn thức uống đều đủ,
khỏi chuẩn bị vất vả. Ngày hôm sau, thím Dương rời giường sớm, Thanh
Miêu và Tiểu Truỵ tử hỗ trợ, nấu nướng vài món thức ăn đặc sắc trong
điếm, dọn dẹp bày ra một bàn tiệc rượu phong phú.
Tới gần trưa, cả nhà Nhị phòng đến, Trương Lương và Phương thị đi trước, Trương Bá Lâm
đi sau ôm theo một phần quà tạ lễ. Dương thị thấy quà, nhỏ giọng nói với Lâm Y. “Thúc thúc và Đại ca các con vẫn còn biết giữ thể diện với chúng ta”.
Lâm Y gật đầu, chưa kịp nói tiếp, Phương thị đã hấp tấp đi vào trong điếm, nàng lên tiếng chào, vội ra đón.
Dương thị là dâu cả, không cần động thân, chỉ chờ Nhị phòng chào hỏi mình,
tiếp bọn họ an toạ, sai Tiểu Truỵ tử Tiểu Khấu tử dâng trà.
Trương Lương nhớ rõ Dương thị cực chú ý nam nữ khác biệt, liền chủ động lên
hoà khí, nếu Nhị lão gia ưa thích nó, em mượn một đứa nha hoàn trong nhà đổi với Đại tẩu, thế nào?”.
Dương thị chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn bà ta không nói. Phương thị tiếp tục tự lải nhải. “Nói cho cùng vẫn là phía chúng em chịu thiệt, nha hoàn nhà em mười bảy mười tám, dung mạo xinh đẹp, tay chân lại chịu khó, mà chỗ Đại tẩu cùng lắm
mười ba mười bốn, mặt mày không nẩy nở, làm việc cũng lóng ngóng…”.
Lâm Y thấy bà ta ba hoa chích choè, nhịn không được xen vào hỏi một câu. “Thím định lấy ai nổi Tiểu Truỵ tử của mẫu thân, đừng nói là Đông Mạch?”.
Phương thị đúng là không biết xấu hổ viết như thế nào, gật gù nói. “Đúng là nó, nó nha…”.
Mọi người cười vang, lấp luôn cả phần sau Phương thị định nói, trong phòng
này, ngoại trừ Lưu Vân mới tới, ai mà không biết Đông Mạch là người như
thế nào, mới nghĩ tới bộ mặt loang lổ rỗ rá của cô ta, thêm tính tình
lười thần kì, so sánh với lời Phương thị khen cô ta, đều nhịn không được phải phụt cười.
Phương thị đương nhiên hiểu vì sao mọi người cười, ưỡn bộ mặt dày, nói. “Đông Mạch vốn dung mạo xinh đẹp, chỉ là sau bị bệnh mới có chút tỳ vết,
nhưng bôi ít phấn lên liền không thấy nữa. Trước đây nó không ưa làm
việc, nhưng từ khi bệnh xong, chịu khó hơn hẳn người khác”.
Thanh Miêu thấy bà ta ăn nói bừa bãi, thật sự không nhịn được, xuỳ nói. “Là chịu khó lắm nha, đều bị phái xuống làm nha hoàn dọn dẹp giặt giũ”.
Dương thị vẫn không lên tiếng, sai người mang giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử đến, đưa cho Phương thị xem, nói. “Thím nói đúng, không thể vì một đứa nha hoàn làm tổn thương hoà khí chị em
dâu chúng ta, thím nếu muốn Tiểu Truỵ tử, tôi liền bán trao tay cho thím giá gốc, thím muốn lấy nha hoàn khác đến đổi, cũng không thành vấn đề,
chỉ cần giấy bán mình giá trị tương đương là được, nếu nha hoàn nhà thím giá thấp hơn, không lo, phần chênh lệch dùng tiền mặt bù đắp”.
Dương thị liên tiếp mấy cái “nếu là” rồi lại “đừng lo”, Phương thị nghe hôn
mê đầu, lại đọc được trên giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử là một trăm
quan, chỉ biết lẩm bẩm “Em không có tiền”.
Dương thị vô cùng dễ chịu, nói. “Không có tiền cũng chớ gấp, ghi nợ từ từ trả, đã là người trong nhà, tôi không thu tiền lời của thím”.
Phương thị có chút ngây ra, không biết bản thân đã bị Dương thị kéo vào tròng
từ lúc nào, bà ta quyết định từ giờ trở đi, sẽ không mở miệng nói một
câu, chỉ ngồi chờ tin tức bên phía Trương Lương.