Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 207 : Che giấu tâm cơ

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Dương thị gặp Phương thị vẫn im lặng, cũng không nói nữa, nhất thời trên bàn ăn trở nên tĩnh lặng.



Không bao lâu sau, Lưu Hà quay trở lại, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Truỵ

tử đâu, cô ta định ghé lại gần Dương thị thì thầm gì đó, Dương thị lại

nói. “Có gì không dám nói cho mọi người cùng nghe, cứ đứng đó nói lớn lên”.



Lưu Hà đành phải lui về giữa phòng, lên tiếng. “Nhị lão gia nói, Tiểu Truỵ tử chẳng qua là nha hoàn hạ đẳng, không được coi là người hầu hạ trước mặt Đại phu nhân, lão gia mua nó làm thiếp không

tính trái quy củ”.



Trương Lương

nói là “quy củ”, nhưng lọt vào tai Phương thị lại biến thành “tiền”,

nghe như sấm nổ đùng đoàng hai bên, không còn biết xung quanh đang xảy

ra chuyện gì nữa.



Dương thị nói. “Tiểu Truỵ tử xác thực là nha hoàn hạ đẳng, bằng không đã chẳng có giá một trăm quan, Nhị lão gia coi trọng nó là phúc khí của nó, gọi nó thu dọn tay nải, cứ thế theo Nhị

lão gia về đi”.



Lưu Hà nói thêm. “Nhị lão gia cũng hỏi Đại phu nhân giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử”.



Dương thị cầm giấy, cũng không đưa, chỉ nhìn Lưu Hà. Lưu Hà hiểu ý, vội nói. “Nhị lão gia nói, Nhị phu nhân có mười quan, trước đưa cho Đại phu nhân xem như đặt cọc, còn lại chín mươi quan, để Nhị phu nhân viết giấy vay

nợ Đại phu nhân”.



Dương thị gật đầu, sai người mang giấy mực đến, hướng Phương thị xin lỗi. “Lẽ ra Nhị lão gia thích, tôi làm chị dâu nên tặng cho Nhị thúc luôn, ngặt

nỗi nha đầu Tiểu Truỵ tử kia cũng là Đại lão gia ưng, nếu không lấy của

các người mấy đồng, tôi sợ Đại lão gia trách tội”.



Phương thị nghĩ đến Trương Lương thế nhưng thu thiếp, trong lòng nổi lên hận ý,

quăng mất chín mươi quan tiền ra sau đầu, Lưu Hà thay bà ta nhúng mực,

nhét bút vào tay bà ta, vừa khuyên vừa hiếp bức buộc bà ta viết, ấn dấu

tay.



Lưu Vân đứng bên cạnh lẩm bẩm. “Bán Tiểu Truỵ tử xem như

lỗ vốn, Đại phu nhân nuôi nó mấy tháng, cao lớn không ít, nếu giao cho

người môi giới, nhất định bán không dưới một trăm năm mươi quan”.




Lưu Hà tiếp tục nói. “Nếu không bày rượu, mang hết về đây, không có quy định nào tặng của hồi môn cho nha hoàn thông phòng hết”.



Dương thị đúng là ý đó, nghe vậy mỉm cười. Lưu Vân thấy Lưu Hà nói như mỉa

mai mình, sa sầm sắc mặt, nhưng Dương thị ở đây không tiện nói gì, nín

nhịn thập phần khó chịu, cô ta muốn nghĩ ra chuyện gì khác áp Lưu Hà một đầu, mới đề nghị với Dương thị. “Đại phu nhân, nô tỳ đi tra ngày tốt, đến lúc đó của hồi môn cứ để nô tỳ đi đưa, thuận tiện dặn Tiểu Truỵ tử vài câu”.



Lưu Hà cười nhạo, nói. “Tiểu Truỵ tử là muốn làm di nương, cần nha hoàn thông phòng như cô dạy dỗ?

Đừng làm người ta cười rớt răng chứ, tưởng Đại phòng chúng ta không hiểu quy củ”.



Hôm nay Dương thị tâm tình khá tốt, thấy hai người cãi nhau cũng không trách, ngược lại ba phải nói. “Nhiều chuyện, muốn đi thì đi hết đi, các ngươi ngày thường cũng không có cơ

hội ra ngoài, coi như đi giải sầu, nhớ rõ đến Nhị phòng nói năng phải

khách khí, chớ chọc giận Nhị phu nhân”.



Lưu Hà và Lưu Vân vô

cùng cao hứng vâng dạ, tầm mắt chạm nhau xẹt lửa, cùng hừ một tiếng,

quay đầu đi hai hướng. Lâm Y nhìn cảnh đó bật cười, chỉ tiếc bản thân

không có cơ hội xem diễn trực tiếp.



Dương thị đại khái là mệt mỏi, nằm trên sạp, chậm chạp nói. “Con dâu đi bận việc đi, Lưu Hà Lưu Vân cũng lui ra, chuẩn bị quần áo trang

sức ra ngoài, chớ để người khác nói nhà chúng ta nhìn keo kiệt”.



Câu này là âm thầm cho phép Lưu Hà và Lưu Vân có thể tuỳ ý rêu rao, hai

người nghe được lòng như nở hoa, hận không thể lập tức bay về phòng hạ

đẳng lục tung quần áo trong rương, nhưng có Lâm Y ở trước mặt, cả hai

không dám vượt qua, chỉ có thể chậm rãi theo sau, thẳng đến khi Lâm Y về phòng, mới ba chân bốn cẳng chạy về.



Lâm Y đi vào trong phòng,

Trương Trọng Vi đã uống canh giải rượu thím Dương bưng tới, đang nằm nửa tỉnh nửa mơ, chàng nghe cửa phòng mở, gọi một tiếng “Thím Dương”, không thấy ai đáp, nhấc đầu vừa thấy là Lâm Y, cười. “Nương tử, nhìn xem mặt em đỏ, chắc là cũng uống không ít, mau tới đây nằm nghỉ”.



Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi thần sắc như thường, đưa ra hai kết luận : một,

chàng cho rằng Trương Lương lĩnh Tiểu Truỵ tử đi là hết sức bình thường; hai, chàng không hề cảm kích chuyện Phương thị thiếu nợ Dương thị một

trăm quan.