Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 209 : Binh đến tướng chặn

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Toàn bộ viên công trong tửu lâu chỉ có Trương Bát nương và Thanh Miêu biết chữ, Thanh Miêu phải quản lý phòng bếp, nếu Trương Bát nương cũng

đi thì không ai ghi sổ sách được, bởi vậy quả thật không thể thiếu cô.

Trương Bát nương cũng rõ ràng tình huống, gật gật đầu, tiếp tục làm

việc.



Lâm Y về đại sảnh xã giao, một ngày trôi qua, kiếm được cũng khá, nhưng hết sức mệt. Đóng cửa xong, Dương thị đến xem, khuyên nàng. “Hôm nay khai trương, con đến coi sóc là đúng, nhưng sau này chỉ ngồi toạ

trấn hậu viên thôi, không có chuyện đừng ra tiền sảnh”.



Lâm Y gật đầu vâng lời, cùng Dương thị về ngõ Châu Kiều, vì tửu lâu vội vã

khai trương, cả nhà vẫn ở lại chỗ cũ, chưa kịp chuyển đi.



Đến cửa

nhà, Dương thị thương Lâm Y vất vả một ngày, liền dặn nàng về phòng nghỉ tạm, không cần hầu hạ. Lâm Y tạ ơn Dương thị, tiễn bà đến đối diện mới

quay về phòng. Lưu Vân Lưu Hà hai người đã đứng chờ ở cửa hậu lúc lâu,

gặp Lâm Y về, trước sau nghênh đón hỏi han ân cần, người thì xưng bản

thân đã chuẩn bị trà bánh, người thì nói mình đã nấu nước ấm cho nàng

ngâm chân.



Lâm Y đi vào trong phòng, quả nhiên thấy bồn nước nóng, bên cạnh bàn đã bày sẵn các món điểm tâm mới mẻ và một chén trà nóng.



Không có sự ân cần nào là vô cớ, không gian xảo thì cũng âm mưu, nhưng có

người hầu hạ, có sao không hưởng thụ. Lâm Y vui vẻ ngồi xuống ghế, tuỳ ý Lưu Hà cởi giày cho mình, Lưu Vân đấm lưng bóp vai. Một lát sau, nàng

thư thái ngâm chân, vừa hưởng thụ mát xa, vừa ăn điểm tâm uống trà.



Lưu Vân đứng sau Lâm Y, giúp nàng bóp vai, còn không quên lầm bầm. “Chỉ biết bắt chước, thấy người ta bóp vai liền bóp chân theo”. Nói xong còn nhắc nhở Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, điểm tâm là nô tỳ hiếu kính thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng hiểu lầm có phần Lưu Hà bên trong”.



Hai người không phải đã dàn xếp xong rồi? Lâm Y thấy lạ, nhưng nghĩ chút đã hiểu ngay, chuyện quan trọng nhất bây giờ, ngoại trừ mở tửu lâu chính

là dọn qua nhà mới, hai người bọn họ nhất định không quan tâm đến tửu

lâu, hôm nay đặc biệt lấy lòng Lâm Y, tám chín phần mười là mong được

phân vào phòng tốt để ở.



Lâm Y lòng như gương sáng, nhưng cố tình không lên tiếng, rất hưởng thụ bọn họ cố ý lấy lòng, cười nói. “Đại phu nhân dạy dỗ các người rất tốt, có các người, ta đỡ phải mua thêm nha hoàn”.



Trong phòng Lâm Y có hai người hầu, một là thím Dương hiện đang làm chưởng

quầy, hai là Thanh Miêu hiện quản lý phòng bếp, trước mắt quả thật không có người để sai sử. Lưu Vân hơi biến sắc, nghe Lâm Y nói, ý tứ là vẫn

coi hai người bọn họ là nha hoàn? Cô ta vừa nhíu mày, đã bị Lưu Hà bắt
Lâm Y nghĩ đoạn, âm thầm bật cười, người này nếu không muốn giữ, còn sợ không tìm ra cớ sao? Nàng hiền lành cười với tỳ nữ kia,

nghiêng đầu thương lượng cùng Dương thị. “Con dâu thấy nữ tỳ này trời sinh tráng kiện, liền sai đi giặt quần áo vậy, vừa vặn trong nhà thiếu nha hoàn thô sử”.



Dương thị cũng đoán được nha đầu kia là Ngưu phu nhân mua, chuyển qua tay

Vương hàn lâm đến đây, bằng không với bổng lộc của quan viên Hàn Lâm

viện, cho dù làm Đại học sĩ, cũng chẳng đủ tiền mua tỳ nữ tặng ai. Bà

nghe Lâm Y phân công, khen ngợi. “Con dâu giỏi giang lắm, an bài rất là thoả đáng”.



Tỳ nữ kia không nguyện ý, khẩn cầu. “Hai vị phu nhân, nô tỳ biết rửa chén, cho nô tỳ vào tửu lâu hỗ trợ đi”.



Cho cô ta đi rửa chén, Lâm Y sợ rửa quá “sạch sẽ”, nếu cô ta trộm đổ thứ gì vào, hoạ liền lớn. Chính là phái đi giặt quần áo, Lâm Y còn chưa yên

tâm nữa là, chỉ cho giặt quần áo người hầu, quần áo của chủ nhân phái

người khác giặt, không cho cô ta nhúng tay.



Thím Dương gặp Dương thị và Lâm Y đều không tiếp lời, liền hiểu ý, mắng tỳ nữ kia. “Làm việc cho chủ nhân còn dám lựa này lựa kia? Phu nhân Vương hàn lâm không dạy ngươi quy củ ư?”.



Lâm Y vội nói. “Phu nhân Vương hàn lâm cẩn trọng lắm, sao lại không dạy quy củ, nhất định

là nữ tỳ này tự tung tự tác, muốn vẽ mặt phu nhân Vương hàn lâm đây mà”.



Câu này mà rơi vào tai phu nhân Vương hàn lâm không chừng liền tam sao thất bản, tỳ nữ kia sợ mất hồn, tự tát bản thân hai cái, cầu xin Lâm Y tha

thứ.



Lâm Y lười phí công phu với cô ta, chỉ hỏi thím Dương những

tỳ nữ xinh đẹp còn lại là người phương nào đưa tới. Thím Dương báo danh, Lâm Y và Dương thị lại không nhận biết, vẫn là tỳ nữ nổi danh tự giới

thiệu, xưng rằng nguyên chủ nhà mình là phú thương trong thành, vì

ngưỡng mộ Lâm Y nên mới tặng mình và hai tỳ nữ khác đến, còn bổ sung

rằng nếu Lâm Y không hài lòng về bọn họ thì có thể đổi, đổi cho đến khi

hài lòng mới thôi.



Các tỳ nữ khác đều gật đầu, xưng rằng nguyên

chủ bọn họ cũng giống như vậy. Lâm Y cẩn thận hỏi lại, năm tỳ nữ phân

biệt do ba hộ phú thương đưa tới, đều lấy danh nghĩa ngưỡng mộ Lâm Y,

còn thực sự là muốn bắc cầu quan hệ với nhà họ Trương hay muốn mượn tay

Lâm Y dẫn đường tới phu nhân tham chính thì khó lòng biết được.