Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 210 : Hai thiếp mưu đồ bí mật

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Nữ tỳ người khác đưa, Lâm Y không dám dùng, người đầu tiên bất đắc dĩ phải giữ lại, Vương hàn lâm ở Hàn Lâm viện quyền cao chức trọng không

nói, Trương Trọng Vi còn phải ở Hàn Lâm viện làm việc, không thể đắc

tội, năm người còn lại vẫn là đuổi đi thì hơn. Dương thị đề nghị đưa hết toàn bộ mấy người bọn họ đến nhà phu nhân tham chính, thứ nhất có thể

lấy lòng phu nhân tham chính, thứ hai có thể khiến hai nhà phú thương

này nợ mình ân tình.



Lâm Y cười nói. “Mẫu thân, Âu Dương tham

chính nổi danh thanh quan, không nhận hối lộ, cho dù không phải vật mà

là người chỉ sợ cũng không chịu nhận”.



Dương thị nói. “Đưa hay không đưa là tâm của chúng ta, nhận hay không nhận là do phu nhân tham chính”.



Lâm Y liền theo Dương thị, sai thím Dương dẫn năm tỳ nữ kia tới nhà phu

nhân tham chính, lại dặn Tiểu Khấu tử dắt tỳ nữ của nhà Vương hàn lâm đi xuống, dạy dỗ học quy củ.



Trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu Lâm Y, nàng thở dài. “Người do bên ngoài đưa vào luôn dùng không an tâm, chỉ hận không thể từ chối

mặt mũi Vương hàn lâm. Nha đầu kia cho dù đi giặt quần áo thô lậu cũng

là một cặp mắt gắn vào, con dâu thật không an lòng”.



Dương thị cười. “Mới chỉ một đứa, con đã chịu không nổi rồi? Hiện tại Nhị lang làm quan nhỏ, con mới không gặp phải chuyện như vậy, đợi sau này thăng chức, chỉ có

nhiều người hơn chứ không bao giờ ít. Con ngại nha đầu kia chướng mắt,

đuổi nó ra chỗ khác ở, dù sao hậu viện sau tửu lâu quá nhỏ, căn bản

không thể ở chứa được quá nhiều người”.



Tửu lâu nhà họ Trương đằng sau có hậu viện, nhưng tổng cộng chỉ có ba phòng, căn bản không đủ chỗ ở, Lâm Y ban đầu tính chờ chuyển qua rồi, buổi tối sẽ ghép bàn lại

trong đại sảnh, trải chăn cho người hầu ngủ. Nay có thêm tỳ nữ, liền

phải thuê thêm phòng, nàng thật sự không muốn.



Dương thị thấy nàng do dự, lại ra chủ ý khác. “Ta dẫn theo bốn gia đinh, cũng không tiện vào tửu lâu, còn phải thuê một

gian cho bọn họ ở, không bằng thuê gian lớn chút, ngăn ra làm đôi, cho

tỳ nữ kia ở chung, con thấy thế nào?”.



Lâm Y vỗ tay. “Vẫn là mẫu thân có cách, như thế tốt lắm, ngăn phòng ra, vừa là chỗ ở của

cô ta, vừa là phòng giặt quần áo của nhà chúng ta, bốn gia đinh ngay

cách vách có thể canh chừng, phòng ngừa cô ta chạy loạn”.



Dương thị cười. “Con mở nương tử điếm, bốn gia đinh của ta không có đất dụng võ, đang rảnh đến hoảng kìa, thế cũng tốt, cho họ có chuyện làm”.


Lâm Y lấy bút chọc chàng một cái, nói. “Vậy chàng ngẫm biện pháp đi, đi uống rượu nhiều mấy trận, để người ta có cớ tặng quà”.



Trương Trọng Vi mỉm cười bước đi, đến Hàn Lâm viện làm việc. Lâm Y khép sổ

sách lại, chuẩn bị ra tửu lâu nhìn xem. Nàng vừa khoá kỹ ngăn kéo, lại

gặp Lưu Vân thập thò ngoài cửa, không khỏi giật mình. “Muốn vào liền gõ cửa, lén lút chi đó?”.



Lưu Vân cười đon đả đi vào, hành lễ với nàng. “Nô tỳ đến hỏi Nhị thiếu phu nhân buổi sáng muốn ăn gì, nô tỳ đi làm”.



Nhà bếp nhỏ nay do cô ta và Lưu Hà phụ trách, nhưng hôm nay ân cần như vậy thì hơi lạ, Lâm Y đứng dậy sửa sang quần áo, nói. “Ta tới tửu lâu ăn, ngươi chỉ cần chuẩn bị cơm cho Đại phu nhân là được”.



Lưu Vân tiến lên giúp nàng để ý váy, đội mũ trùm, cười nói. “Tửu lâu nhà chúng ta xây đẹp đẽ, nô tỳ còn chưa được trông thấy nữa. Không

biết có được Nhị thiếu phu nhân thương tình cho đến lướt nhìn một cái?”.



Trong lòng cô ta tính toán cái gì, Lâm Y rõ ràng, chẳng qua là thị sát trước

mấy gian phòng sau hậu viện tửu lâu, nhưng nàng không hiểu được, chỉ có

ba gian, dù có động não cỡ nào cũng không thể xếp cô ta vào được, bởi

vậy Lâm Y không ngại cô ta xun xoe, nói. “Chỉ cần Đại phu nhân cho phép, ngươi liền đi theo ta”.



Lưu Vân là lén Lưu Hà tới, Lưu Hà bây giờ đang chải đầu cho Dương thị, nếu

cô ta đến xin Dương thị, chẳng khác nào cho Lưu Hà biết, đương nhiên

không muốn đi, cùng lắm là bị mắng một trận, không mất thứ gì, liền nói

dối rằng bản thân đã thông báo cho Dương thị biết.



Lâm Y đội mũ

trùm, dẫn đầu ra cửa, Lưu Vân đi sau, cùng nhau đến tửu lâu. Cô ta đứng

trước cổng, thấy sơn son thiếp vàng vô cùng hoa lệ, nhìn lan can khắc

hoa trên lầu, nhịn không được âm thầm vui mừng, nghĩ rằng có thể đi

trước Lưu Hà một bước, chiếm được căn phòng xa hoa ở hậu viện, cho dù

trở về bị mắng cũng đáng.



Canh giờ còn sớm, khách khứa chưa đến,

bên trong lửu lâu trống trải, nhưng Lâm Y vì cẩn thận, vẫn quay đầu dặn

Lưu Vân đi đứng đàng hoàng, không được nhìn ngó lung tung, làm mất mặt

nhà họ Trương.