Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 211 : Hai thiếp đánh nhau

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lâm Y lo xa, Lưu Vân dù cảm thán tửu lâu rộng mở xa hoa nhưng mục

đích của cô ta không nằm ở đây, căn bản vô tâm nhìn ngó, ánh mắt chỉ

chực quét ra sau bức tường, vụng trộm quan sát cửa thông ra hậu viện nằm ở đâu.



Lâm Y theo phương châm thương thì thương cho trót, chủ

động chỉ chỗ ra sau hậu viện cho cô ta, cho phép tuỳ ý đi thăm. Lưu Vân

được phép, mừng rỡ chạy đi như chó con cướp được xương, nhanh chân chạy

ra sau, hậu viện không lớn, ngang mười bước, dọc mười bước, làm Lưu Vân

thất vọng, cẩn thận đếm thì chỉ mới ba gian, chắc là Dương thị một gian, vợ chồng Trương Trọng Vi một gian, cô ta và Lưu Hà một gian.



Thì ra vẫn để mình và Lưu Hà chen chúc trong một phòng, Lưu Vân tức giận vò nát khăn tay, đi tới đi lui trong viện, thập phần phiền chán.



Lâm Y nhìn kĩ tửu lâu, kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị ăn điểm tâm. Thanh Miêu tự tay làm vài món ăn sáng bưng lên, hỏi. “Lưu Vân đâu, em tưởng cô ta tới hầu hạ mà”.



Lâm Y uống ngụm cháo gạo tẻ, cười nói. “Người ta tốt xấu cũng là hồng nhân của Đại lão gia, em thật đúng là coi cô ta như nha hoàn để sai bảo?”.



Thanh Miêu gõ khay hai lần, nói. “Em mặc kệ là hồng nhân ở trước mặt ai, dù sao nhà chúng ta không nuôi người rảnh rỗi”. Nói xong đưa khay cho tửu bảo cầm, xắn tay áo ra sau hậu viện.



Lưu Vân còn đang lòng vòng thơ thẩn trong viện, mày nhíu cao hết cỡ, Thanh

Miêu nhìn liền phát hoả, sấn tới đẩy cô ta một phát lảo đảo, mắng. “Tôi còn tưởng cô tới thu dọn phòng ốc, thế nhưng lười nhác trốn trong đây”.



Lưu Vân biết Thanh Miêu là tâm phúc của Lâm Y, không dám đắc tội, biện giải. “Tôi không phải tới thu dọn phòng ở, Nhị thiếu phu nhân cũng không phân công việc này”.



Thanh Miêu chống hông, hung dữ nói. “Vậy cô tới làm cái gì?”.



Lưu Vân đáp. “Tôi tới xem xem…”. Cô ta định nói tới xem phòng ở, nhưng đột nhiên trong đầu loé ra một ý, nói phân nửa lại ngừng, hỏi Thanh Miêu. “Thanh Miêu tỷ tỷ, em thấy ở đây có ba gian, trong đó nhất định một gian là của chị phải không?”.



Thanh Miêu lười đoán xem cô ta đang nghĩ gì, trực tiếp nguýt. “Chúng ta là người hầu, sao có thể cùng chủ nhân ăn chung ngủ chung, cô chớ quên đi thân phận mình là ai”.



Một câu này đánh rớt Lưu Vân xuống vực, danh hiệu của cô ta tuy có hai chữ

“thông phòng” nhưng dù sao vẫn là nha hoàn, chẳng lẽ ngay cả tư cách

chen chúc ở chung với Lưu Hà cũng không? Thanh Miêu là tâm phúc của Lâm


Lưu Hà thế này mới nhớ ra chính mình còn có điều cầu cạnh, đành phải rút đi ý niệm tiếp tục mắng cô ta, lầm bầm. “Tôi cũng không tin đòi được nha hoàn xong cô không cướp sai sử”.



Lâm Y ở trong phòng, nghe hai bọn họ cãi nhau, nghĩ rằng hai người tranh

tới tranh lui phát bệnh còn phải tốn tiền mời lang trung, đúng là lỗ,

liền cho Tiểu Khấu tử ra truyền lời, cho Lưu Vân và Lưu Hà vào phòng

khách nghỉ ngơi. Bên ngoài an tĩnh lại, Lâm Y không chịu ngồi yên, lại

muốn ra tửu lâu đi dạo, vừa ra khỏi phòng, lại bị Dương thị ở cách vách

gọi lại. Dương thị không muốn Lâm Y cứ xuất đầu lộ diện ngoài tửu lâu,

khuyên nàng tập quen với cuộc sống của phu nhân quan lại, rảnh rỗi thì

thêu thùa tưới hoa, có tiền thì mở tiệc mời các phu nhân khác đến nhà

hội họp.



Lâm Y nghĩ rằng hội họp còn không phải ra ngoài tửu lâu,

có gì khác biệt. Nhưng Dương thị lại cho rằng khác biệt lớn, không thể

lẫn lộn được. Lâm Y tuy có cách giải thích khác, nhưng vẫn vâng theo

Dương thị, đồng ý từ nay về sau an ổn ở hậu viện, không có việc sẽ không ra khỏi cổng.



Dương thị nhìn nàng rầu rĩ, cười nói. “Nếu con

thấy nhàn quá, chúng ta ngồi kiệu ra đường thăm thú, chuyển nhà mới cũng nên mua thêm đồ đạc. Lại ra cửa hàng trang sức đúc kim khoá, chờ con

trai của Đại ca các con đầy tháng thì tặng làm quà”.



Lâm Y

nghe vậy mừng rỡ, thì ra tửu lâu nhà mình không được đi nhưng dạo phố

thì thoải mái, nàng sợ Dương thị đổi ý, vội vàng về phòng đội mũ trùm,

tới đỡ Dương thị bước đi.



Dương thị xem nàng nóng vội, bật cười, vỗ vỗ tay nàng. “Ta không muốn con ra tửu lâu nhiều là sợ cứ thế mãi, người khác lại coi

con là phường kinh thương, quên mất thân phận phu nhân quan lại của con. Tửu lâu nhà mình thì không thể thường xuyên đi, nhưng nương tử điếm

khác thì cứ đến, tuy rằng tốn kém chút, nhưng biết người biết ta, trăm

trận trăm thắng, có phải hay không?”.