Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 212 : Xin nha hoàn

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Dương thị thật sự là một người mẹ chồng vừa khai sáng lại còn thú vị, Lâm Y nghe vậy càng vui vẻ hơn, thân thiết đỡ bà ra cửa, ngồi kiệu ra

phố xá.



Qua ngõ Châu Kiều là tới Ngự phố, bước chân khỏi cầu sẽ

thấy phồn hoa náo nhiệt nhân lên nhiều lần. Hai bên đường cửa hàng san

sát nhau, người đến người đi như nước chảy.



Dương thị nhớ kĩ Lâm Y từ lúc đến Đông Kinh tới giờ chưa bao giờ mua thêm quần áo mới, liền

cho kiệu phu dừng trước một nhà bán tơ lụa, dẫn theo Lâm Y vào trong,

chọn cho nàng mấy thất vải làm váy.



Chưởng quầy là một đại tẩu, con mắt tinh ý lắm, thấy hai người ngồi kiệu đến,

đoán rằng là nhà có tiền, liền nâng ra mấy thất gấm, cho mẹ chồng nàng

dâu Dương thị cùng chọn.



Dương thị nhìn lên quầy, vuốt một thất gấm Tứ Xuyên nghi nam bách hoa, hỏi Lâm Y. “Nhìn đi nhìn lại vẫn là gấm Tứ Xuyên chúng ta tốt nhất”.



Lâm Y còn chưa trả lời, chưởng quầy đã lập tức tán thưởng ba tiếng “Đúng” thật lớn, còn liên tục nói Dương thị có con mắt tinh đời, biết nhìn

hàng tốt. Dương thị chọn một thất vải có màu vàng cực diễm lệ, Lâm Y

không thích lắm, nhưng nàng nhận ra được hoa văn trên vải, cũng hiểu ngụ ý gì, vì thế không tiện từ chối, cũng phải tán dương rằng tốt.



Chưởng quầy nhanh nhẹn, vừa nghe Lâm Y cũng khen tốt, lập tức lấy thước ra giúp nàng đo, chuẩn bị cắt may.



Lâm Y cân nhắc, chỉ một mình mình may đồ mới không thích hợp, liền chọn

trong những thất gấm Tứ Xuyên còn lại một thất màu tím hoa tử quỳ cho

Dương thị. Dương thị gặp Lâm Y có tâm, liền mỉm cười nhận, cũng gọi

chưởng quầy đến đo may, bà hỏi Lâm Y. “Chúng ta cũng chọn cho Nhị lang một thất?”.



Lâm Y cười đáp. “Con dâu nghĩ chàng làm quan, phải thường xuyên gặp gỡ khách bên ngoài, đã

sớm may cho chàng mấy thân áo choàng mới, đợi hết quý lại tính đến chàng vậy”.



Thì ra bản thân nàng cần kiệm, lại chịu bỏ ra may quần áo mới cho Trương Trọng Vi, Dương thị thầm khen một câu hiền lành,

trong tâm yêu thích Lâm Y hơn mấy phần.



Chưởng quầy cắt vải xong, hỏi. “Hai vị phu nhân muốn may kiểu gì?”.



Lâm Y thế này mới nhận ra, cửa hàng tơ lụa này phục vụ từ đầu đến chân,
Dương thị quét mắt qua hai người bọn họ, không nói gì nữa, xoay người vào phòng, nhưng thẳng tới trời tối, Lưu Vân và Lưu

Hà vẫn không dám đứng lên, thẳng đến giờ cơm chiều xong, Dương thị nhớ

ra ngày mai là ngày tốt, phải khiển hai người kia đến đưa đồ cưới cho

Tiểu Truỵ tử, lúc này mới khai ân, cho bọn họ đứng lên, nhưng không được ăn cơm chiều.



Đến ngày hôm sau, vì là ngày lành tháng tốt, nhiều

người làm việc hỉ, Hành nương tử nhà Âu Dương tham chính cũng xuất giá

hôm nay, Dương thị giao đồ cưới của Tiểu Truỵ tử cho Lưu Vân và Lưu Hà,

còn bản thân đi cùng với vợ chồng Trương Trọng Vi đến chúc mừng.



Chủ nhân không ở, hậu viện liền không nấu nướng, Lưu Vân và Lưu Hà hai

người bụng đói rền vang, đến nhà bếp tửu lâu xin ăn, lại bị Thanh Miêu

mắng đuổi đi, đành phải tự moi tiền riêng ra đường mua bánh hấp ăn cho

đỡ đói.



Hai gia đinh khiêng rương đi theo sau bọn họ, bởi vậy đoàn người đi chậm, gần giữa trưa, mặt trời chói chang rát cả mặt, Lưu Hà

liền lấy dù giấy mang theo, bảo Lưu Vân che nắng cho mình. Lưu Vân không phục, mắng. “Tôi thấy cô chính là muốn sai sử tôi, bằng không đang êm đẹp vì sao phải mang dù theo?”.



Lưu Hà nói đúng lý hợp tình. “Ai bảo cô không bản lãnh, không xin được nha hoàn, tôi cũng đành sai sử cô vậy. Hứ, cô vốn cũng là nha hoàn, sai cô bung dù cũng đúng người đúng

việc thôi”.



Lưu Vân không ngờ cô ta trở mặt như vậy, cả giận. “Tiểu nhân, mệt tôi hôm qua còn thay cô gạt Đại phu nhân”.



Lưu Hà chỉ trâm bạc trên đầu Lưu Vân, nói. “Nhân tình của cô tôi đã trả rồi nhé, hơn nữa tôi cũng có chiếm được thứ gì

tốt đâu, còn không phải quỳ nửa ngày. Sớm biết như vậy đã chẳng đưa trâm cho cô, tốn tiền”.



Lưu Vân còn muốn cãi lại, gia đinh đằng sau thúc giục. “Mau đi đi, bằng không trễ giờ, cô là nha hoàn, che dù cho di nương thì làm sao?”.



Lúc Lưu Vân ở Cù Châu, có Trương Đống che chở, chưa từng chịu cơn tức như

thế này, cô ta trừng mắt hung tợn ra đằng sau, lại không thể làm gì

được, tiếp nhận dù trong tay Lưu Hà, gõ xuống đất hai cái thật mạnh,

bung lên.



Lưu Hà có Lưu Vân che dù mới thật sự cảm thấy chính mình là một nửa chủ nhân, cô ta đắc ý trong bụng, cũng không so đo chuyện

bung dù nữa, chỉ lấy tư thế chủ nhân làm đầu, thúc giục đoàn người đi

nhanh kẻo trễ.